Cao Xuân Thái
Có một thuở đói nghèo quay quắt
Anh ngồi viết khuya, mưa dội ngoài trời
Mái tranh dột, em hứng xô, hứng chậu
Ni lông căng lên ở chỗ anh ngồi
Cơn mưa trái mùa, cơn mưa lạnh Giêng, Hai
Bài vở ngổn ngang
Ngổn ngang câu chữ
Bát cháo nóng bàn tay em ấp ủ
Câu chữ thương mình, câu chữ lại hiện ra…
Thơ ấm lòng tình mẹ, nghĩa cha
Thơ về bạn bè
Dòng sông
Tuổi nhỏ
Thơ ra trận,
Thơ trở về lam lũ
Thơ thức trắng đêm
Hé cửa gặp mặt trời…
Năm tháng dài gian khó của ta ơi
Câu thơ viết ra cho lòng vơi nhẹ
Câu thơ viết như trả đi món nợ
Món nợ ân tình sao trả hết người ơi
Thương em héo mòn chạy chợ hôm, mai
Chắt chiu nuôi anh
Nuôi thơ
Nuôi hạnh phúc
Để ta thấm lở bồi, trong đục
Để ta nâng niu cuộc sống bây giờ
Câu thơ một thời tôi viết dưới đêm mưa…