Đoàn Trung Phong
Nhớ bậu cửa nhà mình ngày con cất tiếng khóc trẻ thơ
Là khi có ánh nắng mặt trời rọi vào ăm ắp
Có những hồi mưa hầm hập…
Những tiếng gió lùa rét mướt đêm đông
Chập chờn giấc ngủ tha hương
Mơ bàn tay của cha ngày dắt con bước qua bậu cửa
Lời mẹ dỗ dành gắng ăn thêm chút nữa
Đầy tiếng cười trong veo…
Con đã lớn lên nhưng chưa hết đói nghèo
Bậu cửa thấp đi
Tuổi người đứng xế
Lắm vui buồn chẳng tính nổi bước chân qua
Từ lúc đi xa
Lại nhớ những lần vấp nơi bậu cửa
Ngôi nhà yêu thương cứ luôn rộng mở
Quá đỗi bình yên mà da diết muốn quay về.