Phương Liên
Con suối mang bao nhiêu ẩn ức
Của một loài rêu
Nơi những con ốc cứ vặn mình mà lớn hết một chu kỳ
Không ai đếm tuổi
Rồi rêu cũng bạc màu
Như rác
Vương vào dòng tóc suối xanh xanh.
Ngăn suối mà làm gì
Khi ngọn nguồn cứ trào lên ý nghĩ
Về một dòng nham thạch nóng chảy
Người hãy vốc lên tay
Cái vốc mềm mại ấy
Là suối
Suối cứ chảy mòn mỏi qua những tảng đá xanh rêu
Màu xanh ấy cũng mang nhiều ẩn ức
Của một ngày
Vốc một vốc nước lên rửa mặt.
17-05-2023
17-05-2023
17-05-2023
17-05-2023