Hương Thu (Dịch theo: A Song by Joseph Brodsky - Famous poems, famous poets. - All Poetry)
Joseph Brodsky sinh năm 1940 tại
Saint-Peterburg. Năm 1972, do bất đồng chính kiến ông được khuyên di cư sang Tây Âu rồi định cư tại Hoa Kỳ. Brodsky nhận giải thưởng Nobel Văn học năm 1987, giải thưởng dành cho "một tác giả bao trùm tất cả, thấm nhuần tư tưởng minh bạch và cường độ thi ca cao tuyệt". 5 tuổi, Joseph đã phải nghỉ học vì mưu sinh. Sau đó, ông tự học tiếng Anh, tiếng Ba Lan, nghiên cứu tôn giáo và triết học. Làm thơ từ 16 tuổi, 17 tuổi in tập thơ đầu tay nổi tiếng.
Brodsky dựng nên một thế giới thơ ca độc đáo. Các nhà phê bình coi ông “là người tổng kết thơ ca thế kỷ XX”. Ông là nhà thơ dành được cảm tình đặc biệt trong các Đại học, với vô số luận án Tiến sĩ về thi ca ông. Các tác phẩm thơ ông được “phong thánh”, ở đó không ít nhà nghiên cứu coi ông nhà nhà thơ Thiên Chúa giáo thuần thành, nhưng trên hết ông “làm thơ vì yêu tiếng Nga”, như ông từng tuyên bố.
Joseph Brodsky mất ở Mỹ ngày 28-01-1996.
HÔN LỄ MÙA ĐÔNG
Chúng tôi cùng nói lên lời thề nguyền đầu tháng Giêng
khi ở sân trong khách khứa đã tụ về
tiếng chuông ngân dài
từ nhà thờ trên đỉnh đồi cao ấy
Từ nhà nguyện nơi chúng tôi đang đứng
một con đường chia hai ngả hiện ra
tôi đưa mắt nhìn về phía xa
người đưa tin đã ra đi vĩnh viễn
Chuông nhà thờ rung lên từng hồi bất tận
chàng của tôi đứng sững nhìn tôi
soi sáng cho hai chúng tôi bao nhiêu là ngọn nến!
và tôi đếm không sót ngọn nào…
ANH LẠI SẮP TRỞ VỀ NHÀ...
Anh lại sắp trở về nhà - có nghĩa gì không?
ai nơi này còn cần đến anh nữa
ai có thể coi anh như người bạn bè để rộng cửa?
Về nhà
anh đã mua rượu vang ngon dùng trong bữa ăn tối
và, dõi mắt nhìn ra cửa sổ, anh lờ mờ nhận thấy
chính anh là kẻ có tội, kẻ có tội - một anh thôi
Tốt lắm, hãy cám ơn Chúa về nỗi này
hoặc có thể phải nói, cám ơn đã ban cho mình ân huệ
Không thể đổ tội cho ai khác - tốt thôi
cũng tốt thôi - khi anh thoát khỏi mọi ràng buộc
tốt thôi - khi thế gian này không còn ai
cảm thấy bị buộc phải yêu anh mê mệt.
Cũng tốt thôi - khi không ai kẻ khoác tay
vào một đêm tối trời tiễn anh ra cửa
rồi lủi thủi trên đường về, từ trạm xe lửa
cũng tốt thôi - giữa ồn ã thế giới rộng rinh này.
Cũng tốt thôi, khi anh hối hả trở về để bắt gặp mình
lẩm bẩm câu gì dường không đúng mực
và, tự sâu thẳm tâm hồn
anh chợt thấy mình chậm nhận ra nỗi đời diễn ra trước mắt.
MỘT BÀI CA
Anh ước gì em ở đây, em yêu dấu
anh ước em ngồi đây
trên chiếc ghế sofa này
và anh bên cạnh
Chiếc khăn tay có thể là của em
giọt nước mắt có thể là của anh, đọng dưới cằm
mặc dù tất nhiên
có thể là ngược lại, theo cách khác.
Anh ước gì em ở đây, em yêu dấu
anh ước có em ở đây
hai ta ngồi trong chiếc xe này, của anh
và em là người đạp số.
Chúng ta sẽ tìm thấy chính mình ở nơi nào khác
trên một bến bờ vô định
hay chúng ta sẽ quay trở lại
nơi mình đã từng sống thuở nào.
Anh ước gì em ở đây, em yêu dấu
anh ước có em nơi này
anh mong mình là kẻ mù về thiên văn học
khi các ngôi sao xuất hiện
khi mặt trăng lướt trên mặt nước
và thở dài và tự ru mình trằn trọc
anh ước trong túi vẫn còn hai nhăm xu
để gọi cho em.
Anh ước gì em ở đây, em yêu dấu
ở nơi bán cầu này
khi anh ngồi trên hiên nhà
nhấm nháp một ly bia.
Trời đã ngả chiều, mặt trời đang tắt
đám trai trẻ la hét, lũ hải âu khóc than
sự quên lãng có nghĩa gì đâu
nếu theo sau nó là cái chết.