Tạ Bá Hương
Về quê không gặp được cha
chỉ gặp vạt nắng hiên nhà, lặng rơi
mấy lần muốn gọi: Cha ơi
sợ Người tỉnh giấc ở nơi vô thường
nếp nhà vẫn nét thân thương
cái bàn, cái ghế, cái giường… vẫn đây
cái móc áo treo đầu dây
vài bộ quân phục, đôi giầy đã phai
cửa buồng hờ hững then cài
ngỡ như cha vẫn đang ngoài vườn sau
bây giờ cha có còn đau
mà dăm vỉ thuốc từ lâu chưa dùng
sẻ san muôn nỗi trập trùng
con xin đau nỗi đau cùng với cha
giờ về ngồi giữa xót xa
nhác trông thấy bóng Người qua cửa chùa
cha đi, buông bỏ xót chua
buông buồn vui với thiệt thua cõi trần
sao con gọi đến bao lần
cha không ngoái lại, cứ dần dần đi.
Tuyên Quang, 15/5/2023