Phương Liên
Ta bỏ tóc vì núi kia trọc lóc
Núi trọc đầu đâu thể tiếng hùm beo
Ta ghẻ lở như bờ sông vắng nước
Nước vắng rồi sông đâu thể gầm reo.
Ta tử tế chắc gì không thú dữ
Dựa chân tường ta cắn ánh trăng chơi
Ta xó chợ chắc gì ta lam lũ
Mái nhà ta xanh lắm một khoảng trời.
Ta rừng rú chắc gì không sang chảnh
Rượu cung đình từ trái ngọt mà ra
Củ Ngọc Linh chỉ bé bằng ngón út
Nhổ lên rồi là chấp mấy xa hoa.
Ta vẫn thấy mặt hồ yên ả đứng
Sóng dưới sâu chưa chắc lặng yên nằm
Con đò ta bốn mùa neo hờ hững
Qua những ngày không gió vẫn căm căm…
19-04-2023
19-04-2023
19-04-2023
19-04-2023