Triệu Đăng Khoa
Kính tặng hương hồn những người mẹ xấu số trong đại dịch Cô vit
Đi học về con gọi mẹ Mẹ ơi!
Đôi gót nhỏ tung tăng vào phòng mẹ
Nén cơn đau, mẹ dang tay nhè nhẹ
Ấp con vào lòng, nước mắt mẹ rưng rưng
Học ở trường con có ngoan không?
Hay con hư để cho cô giáo mắng?
Mẹ ơi! Con ở trường ngoan lắm
Hôm nay học về được phiếu bé ngoan
Giọt lệ buồn bỗng đắng nghẹn chứa chan
Bé ngơ ngác nhìn lên gương mặt mẹ
Một dấu hỏi tròn trong tâm hồn thơ dại
Mẹ ơi con vui, sao mẹ lại buồn?
Rồi một ngày gọi chẳng thấy mẹ thưa
Bao người lớn xúm quanh giường mẹ
Những ánh mắt buồn thương đẫm lệ
Con khóc gào sao mẹ cứ lặng im!
Đi học về con chẳng thấy mẹ đâu
Cánh cửa khép, giường không, trống vắng
Mái nhà xiêu lọt qua vệt nắng
Trên bàn cao hương khói nhạt nhòa.
Con của mẹ ơi, mẹ đã đi xa
Ở nơi tận cuối trời xa lắm
Mẹ chẳng còn được đưa con tới lớp
Dắt tay con đi như trang lứa bạn bè.
Suốt cuộc đời này chẳng còn thấy mẹ đâu
Con ở với bà hãy ngoan con nhé
Trong những giấc đêm, gió ru khe khẽ
Ấy là lúc mẹ về, thay cho tiếng ầu ơ…
Nha Trang 4/2023