Dương Văn Thắng
Ta đi tìm tuổi thơ mình
Lúc đông chạm mắt lá chùng chình rơi
Củi khô mòn hắt nắng vơi
Cùng nhen nhóm lại khoảng trời bình yên
Lời que diêm đỏ cháy lên
Quẹt thêm nỗi nhớ không tên dậy cùng
Khói vừa hắt thoáng mông lung
Sớm khuya cha mẹ thương cùng có nhau
Lửa thời ấm nỗi nhớ sau
Ai mang khoảng lặng đi lâu chưa về
Đồng không rạ thắp tái tê
Lam chiều tỏ lối mùa quê cuối chiều
Nhóm lên ngọn lửa thương yêu
Ngô khoai đượm lại bấy nhiêu mỏi mòn
Bao gầy guộc để cháu con
Rưng rưng về với vuông tròn ngày xuân
Lửa đan cư ngụ tình thân
Chống cằm co gối bàn chân chạm nền
“Đất lề” gan ruột đừng quên
Dẫu là “quê thói” vẫn niềm trước sau
Ngồi bên nhóm lửa cùng nhau
Khói hun quyện lấy ngày sau vợi vời
Từng da thịt ngấm thêm lời
Ca dao mẹ ngóng con ơi ngày về