Truyện ngắn của Mai Thái Sơn
Kiên yêu say đắm Thủy, cô diễn viên múa xinh đẹp. Gia thế, dung nhan, phẩm hạnh, Thủy đều đáp ứng những tiêu chuẩn khắt khe của mẹ Kiên. Các bậc sinh thành hể hả gặp nhau bàn chuyện hôn lễ cho đôi trẻ. Trước ngày cưới, cô vũ công theo đoàn nghệ thuật ra nước ngoài biểu diễn. Lóa mắt bởi hào quang danh vọng ở xứ phù hoa, Thủy không về nước. Ra sân bay đón người yêu, Kiên ngơ ngác, buồn tủi khi đoàn nghệ thuật thiếu một người. Cả ngày anh kiến trúc sư đóng cửa ở lì trong phòng. Sau cơn bão lòng, chàng trai hoạt bát biến thành kẻ kiệm lời, ngại giao tiếp với phái đẹp. Ngoài những lúc vùi đầu vào bản thiết kế, niềm vui của Kiên là những chuyến đi phượt. Vi vu trên chiếc mô tô phân khối lớn, chàng phượt thủ say mê chinh phục những đèo dốc cheo leo hiểm trở khắp vùng Tây Bắc, Đông Bắc. Ông bà sinh được hai người con, một trai, một gái. Con gái đầu đã lấy chồng, ở riêng. Ngoài ba mươi nhưng Kiên vẫn lẻ bóng đi về. Ông Bách khát khao có thằng đích tôn nối dõi tông đường, bà Cầm mong ngóng đêm ngày được bế ẵm, chơi đùa với cháu nội. Mặc bố mẹ khuyên răn, nài nỉ, cậu út chỉ cười trừ, khất lần.
Cụm công trình do Kiên lên ý tưởng và thiết kế bước vào giai đoạn thi công nước rút. Anh liên tục xuống công trường giám sát, theo dõi việc thi công xây dựng. Quá trưa, Kiên vẫn chưa về. Chợt chuông điện thoại réo vang. Giọng ai đó hốt hoảng: “Bác ơi, cháu là bạn cùng phòng với anh Kiên. Sáng nay, anh ấy gặp tai nạn ở công trường, tình trạng khá nguy kịch, xe cơ quan đang đỗ trước cửa nhà đón hai bác”. Ngực đau nhói, ông Bách lảo đảo, ngồi phịch xuống ghế. Mặt tái mét, một tay bà Cầm vịn vào ghế cho khỏi ngã, tay kia ôm lấy mạng sườn. Ruột gan nóng như lửa đốt, ông run rẩy bấm máy gọi điện báo cho con gái. Ngồi trên xe, ngổn ngang, lo lắng run run bà nắm lấy tay ông. Xe vừa dừng trước cửa phòng cấp cứu, hốt hoảng lao vào hai bậc song thân rụng rời. Kiên toàn thân quấn băng trắng xóa đang nằm mê man trên giường bệnh. Mắt hoa, chân run, bà loạng choạng bám tay vào thành giường. Một thanh niên gương mặt ủ rũ đang ngồi cạnh giường vội đứng dậy đỡ bà:
- Có phải cậu vừa gọi điện báo tin cho vợ chồng tôi. Sự việc xảy ra thế nào?
Vẻ mặt rầu rĩ, người thanh niên gật đầu:
- Vâng! Sáng nay mấy anh em cháu đang chụm đầu vào bản vẽ thiết kế thì bất ngờ chiếc cần cẩu đang cẩu vật liệu gần đấy đổ gục đè lên hai người đứng gần. Anh Kiên bị thương rất nặng, tính mệnh ngàn cân treo sợi tóc.
Đêm ấy, ông bà và vợ chồng con gái thức trắng. Sáng hôm sau, qua được cơn nguy kịch Kiên tỉnh lại. Việc túc trực chăm sóc Kiên đã có vợ chồng con gái và bạn bè đảm nhiệm, ông bà được đưa về nhà nghỉ. Con trai nằm trong phòng cấp cứu, đêm đêm ông bà chong mắt nhìn trần nhà. Hết nằm ngửa lại nằm nghiêng, thân già khó nhọc trở mình. Những tràng ho khàn đục dội trong không gian hẹp. Không khí gia đình ngột ngạt, mâm cơm dọn ra lại dọn vào, chẳng ai thiết gì ăn uống. Những tiếng thở dài buồn bã khiến ngày một dài thêm.
* * *
Sau phẫu thuật, Kiên về điều trị ở phòng bệnh chuyên khoa. Buổi sáng, thiu thiu ngủ. Nghe tiếng rì rầm, anh mở mắt nhìn xung quanh. Mấy người thầy thuốc đang đến từng giường thăm khám cho bệnh nhân. Anh cố nhỏm dậy, ngồi dựa lưng vào tường. Nữ bác sĩ đi đầu đến bên giường nhắc:
- Anh vừa mới phẫu thuật, cần có thời gian hồi phục nên tránh cử động mạnh.
Hòa, điều dưỡng viên đi sau đỡ lời:
- Đây là anh Kiên, kiến trúc sư bị tai nạn lao động do cần cẩu đổ rơi trúng người. Anh ấy cũng là một phượt thủ có hạng cùng đội phượt với chồng em.
Cất giọng êm như nhung, nữ bác sĩ mỉm cười:
- Phượt là những cuộc hành trình khám phá và chinh phục là một thú vui nguy hiểm nhưng đầy thú vị.
Sửng sốt. Kiên nhìn đăm đăm vào khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt đen có hàng mi cong, khuôn ngực căng tròn phập phồng sau tấm áo Blouse trắng. Trước cái nhìn táo bạo của người đàn ông, gò má nữ bác sĩ nóng bừng. Hòa quay mặt đi, cười nụ.
Anh kiến trúc sư bình phục nhanh. Cuối tuần, gặp Kiên đang lững thững đi bộ trong khuôn viên bệnh viện, Hòa nhoẻn miệng cười.
- Bác sĩ Duyên quả là bàn tay vàng, mới điều trị vài ngày mà sức khỏe của anh Kiên đã khá lên nhiều.
Nghe thấy thế, Kiên rối rít:
- May quá, gặp em ở đây, nếu không có gì phiền toái, em hãy cho biết vài nét về chị Duyên?.
Đỡ Kiên ngồi xuống ghế đá đặt cạnh lối đi, Hòa chậm rãi:
- Chị Duyên là một phụ nữ tuyệt vời, tài giỏi, thông minh, giàu lòng nhân ái, ngày trước vợ chồng họ là một cặp đôi lý tưởng. Không may, anh ấy qua đời khi cùng đoàn cán bộ, nhân viên y tế vào Nam hỗ trợ chống dịch Covid-19 để lại người vợ trẻ và con gái nhỏ. Nhìn người đàn ông chăm chú nghe như nuốt từng lời nói của mình, tinh quái Hòa lắp lửng: - Biết đâu, trong cái rủi lại gặp cái may, anh Kiên lại chữa khỏi cả vết thương trên cơ thể và vết thương lòng.
Sau hôm ấy, sáng nào, Kiên cũng dậy sớm chải đầu, cạo râu, mắt ngóng về phía cửa phòng. Mỗi khi gặp nhau, ngoài những câu xã giao và đáp lại những câu hỏi về sức khỏe bản thân Kiên chưa bao giờ dám tiến sâu hơn vào cuộc đời của Duyên. Nhưng đôi mắt si mê rừng rực như hòn than trong bếp đã nói tất cả. Mặc dù không ai nói với ai, Kiên nhận thấy ánh mắt Duyên không còn dè dặt như trước, mà đôi khi, sáng lên lấp lánh khi bước chân vào phòng thăm khám cho bệnh nhân.
Đêm khuya, con gái nằm bên đã ngủ say. Duyên trằn trọc không sao ngủ được. Ký ức đau thương làm mắt chị nhòa nước. Bốn năm trước, Biên, chồng chị cùng đoàn cán bộ, nhân viên y tế được huy động vào Miền Nam hỗ trợ chống dịch Covid-19. Biết vợ lo lắng, Biên vỗ về:
- Những bộ óc thông minh nhất của nhân loại đang chạy đua với thời gian để tìm ra loại vacxin hữu hiệu đối phó dịch bệnh nguy hiểm này. Em yên tâm, không lâu anh sẽ khỏe mạnh, bình an trở về với mẹ con em.
Giọng Duyên chìm trong tiếng nấc nghẹn ngào:
- Nghe nói trong ấy dịch bệnh bùng phát dữ dội lắm. Anh phải hết sức cẩn thận khi tiếp xúc với người bệnh, bận mấy ngày nào cũng gọi ra cho mẹ con em yên lòng.
Thời gian đầu, ngày nào Biên cũng gọi điện ra cho vợ. Về sau, dịch Covid-19 lây lan nhanh, tối ngày chúi đầu vào công việc, chẳng lúc nào anh dứt cho riêng mình dù chỉ vài phút. Sợi dây liên lạc thưa dần. Cùng ngành y, Duyên thấu hiểu những khó khăn, vất vả của chồng, nỗi lo cũng đầy ắp hơn. Chẳng hiểu sao, cả tuần nay bặt tin chồng? Nóng ruột, Duyên điện vào. Đầu bên kia tắt máy, không liên lạc được. Gọi cho mấy đồng nghiệp cùng đoàn, họ kêu bận, ậm ừ rồi tắt máy. Đêm khuya, chuông điện thoại réo vang. Số máy của ông trưởng đoàn công tác. Linh cảm có chuyện chẳng lành, chị chần chừ bấm máy. Giọng rầu rĩ, ông ngập ngừng báo tin dữ. Duyên khóc òa, ngất xỉu.
Từ ngày chồng mất, chị sống lầm lũi như một cái bóng. Xinh đẹp, đoan trang, nghề nghiệp ổn định, đường đời chị gặp không ít ánh mắt đàn ông đam mê, ngưỡng mộ. Nhưng chị lảng tránh tất cả, sống khép mình. Thời gian bình lặng trôi qua, cho đến ngày gặp Kiên.
Suốt cả ngày không thấy bóng Duyên, sốt ruột Kiên gõ cửa phòng trực. Trước ánh nhìn dò hỏi của các thầy thuốc, Kiên ấp úng:
- Chiều nay ra viện, tôi đến chào và cảm ơn các thầy thuốc.
Đang chúi đầu vào máy vi tính, đọc ánh mắt Kiên, cô điều dưỡng theo anh ra hành lang. Hòa ghé tai Kiên nói nhỏ:
- Ngày hôm nay chị Duyên lên sở tập huấn. Thứ bảy, chị ấy không có lịch trực, anh đến nhà riêng gặp tiện hơn.
Sáng thứ bảy, Duyên loay hoay sửa cái vòi nước rửa bát. Nghe tiếng gọi, chị mở cửa. Tay xách giỏ quà, Kiên ngượng nghịu:
- Chiều qua, được ra viện tôi đến chào, cảm ơn chị nhưng không gặp.
- Anh đến chơi là quý rồi, còn bầy vẽ quà cáp làm gì?
Rót nước mời khách, lúng túng với chiếc áo ướt đang mặc trên người, Duyên phân bua:
- Tôi đang sửa cái vòi nước bị hỏng, vụng về bị nước xối hết vào người.
Kiên vội đứng dậy:
- Đây là việc của đàn ông, chị để tôi.
Chỉ một loáng, cái vòi nước được vặn chặt.
Sau hôm ấy, Kiên thành khách quen của ngôi nhà nhỏ. Mới gặp, bé Hạnh đã quý mến chú Kiên, bởi những món quà hợp với sở thích trẻ thơ. Ngờ ngợ sự đến chơi thường xuyên gần như bất thường của Kiên, nhiều lúc Duyên muốn phá bỏ bức tường ngăn cách để hai người có thể tiến gần hơn. Nhưng lòng tự trọng khiến Duyên do dự. Vẻ đẹp buồn, có chút lạnh lùng của Duyên khiến bao người đàn ông si mê nhưng e dè. Họ không dám suồng sã với Duyên dù chỉ một ánh nhìn. Trước Kiên, chị chưa từng mở lòng với người đàn ông nào và không đặt niềm tin ở họ. Nhiều đêm, Duyên cứ trằn trọc mãi không sao chợp mắt được. Sự khác biệt giữa hai người quá lớn, anh ấy là trai tân còn mình là bà mẹ đơn thân. Dù Kiên cảm thông với hoàn cảnh lỡ dở của mình nhưng bên anh còn rào cản của cha mẹ và định kiến của xã hội? Nhiều đêm, Duyên khổ sở đắn đo, giằng xé nhưng sự chân thành của anh khiến chị không thể dứt khoát chối từ. Nhiều khi Kiên tự nhủ, mình có thể tiến thêm một bước xa hơn thì Duyên bỗng dưng lạnh lùng, xa cách. Sau những lúc như vậy, Kiên tự hỏi mình đã làm điều gì khiến Duyên phật ý? Điều băn khoăn ấy không qua được đôi mắt người đàn bà thông minh, nhạy cảm. Duyên lại có một đêm khó ngủ. Chị biết, đến với nhau Kiên chân tình, ấm áp như muốn an ủi, vỗ về, chia sẻ với mình.
Canh khuya, trời nổi cơn dông. Sấm sét đì đùng. Ngoài trời, mưa nặng hạt. Tiếng mưa tí tách buồn bã đơn điệu ngoài hiên. Nỗi cô đơn dày vò người đàn bà khỏe mạnh, tràn đầy sức sống, Duyên vùng dậy tựa lưng vào tường bấm máy chát với Kiên.
Kiên vừa có một chuyến công tác dài lên Tây Bắc. Buộc chậu hoa đỗ quyên sau xe máy, anh hăm hở phóng đến ngôi nhà nhỏ. Đầu ngõ, mải chơi đùa với bạn bé Hạnh reo lên khi thấy chú Kiên. Khệ nệ bê chậu hoa qua cánh cửa khép hờ, Kiên bước vào. Vừa tắm gội sau một ngày làm việc, Duyên đẩy cửa phòng tắm bước ra. Bộ đồ mặc trong nhà với cái cổ rộng hơi trễ làm lộ bầu ngực trắng hồng mịn màng, đầy đặn như hút cặp mắt của người trai khỏe mạnh. Người Kiên nóng ran, tim đập mạnh. Anh bước tới gần, miệng lắp bắp:
- Duyên, anh yêu em và xin được cầu hôn em. Duyên trời sắp đặt, chúng ta đến với nhau đúng là định mệnh.
Bủn rủn, người như muốn ngã, Duyên lắc đầu:
- Không được đâu, em là… Tiếng nói bỗng ngắt quãng vì đôi môi bị nụ hôn người đàn ông dính chặt.
* * *
“Trong cái rủi lại có cái may”. Chẳng ngờ, sau vụ tai nạn, ra viện Kiên biến thành người khác. Ánh mắt chứa chan hi vọng. Nụ cười đọng trên môi. Mỗi khi ra đường anh dành khá nhiều thời gian cho đầu tóc, trang phục. Ông bà mỉm cười nhìn nhau, ý nhị.
Lên vùng cao công tác, con rể không quên mua quà biếu nhạc phụ, nhạc mẫu. Được mẹ sai mang quà biếu ông bà cân chè Shan tuyết, chai mật ong bạc hà, thằng cháu ngoại láu táu:
- Ông bà ạ, cậu Kiên có người yêu rồi.
Ông bà tròn mắt:
- Người yêu cậu Kiên là ai, mà sao cháu biết?
Cậu bé cười tít:
- Cháu hai lần gặp cậu Kiên khoác tay đi với cô ấy, một lần trong siêu thị và một lần ngoài vườn hoa.
Bán tin, bán nghi, bà hỏi thì chỉ thấy con trai cười xòa. Chiều thứ bảy khuôn mặt tươi rói, đôi mắt long lanh, anh con trai cười ngượng nghịu báo tin trưa mai có khách.
Dáng người mảnh dẻ, khuôn mặt ưa nhìn, ánh mắt trung thực, ngay từ cái nhìn đầu tiên, Duyên đã chiếm được cảm tình của bố mẹ Kiên. Sau màn chào hỏi xã giao, bà không quên hỏi cô gái về quê quán, gia thế:
- Trông cháu quen lắm, hình như đã gặp ở đâu rồi. Gia đình cháu ở đâu?
Duyên thoáng phân vân. Nếu hai đứa đến được với nhau rồi bố mẹ anh cũng biết tất cả, chi bằng bây giờ mình nói hết sự thật:
- Thưa bác, nghề y bận đêm ngày, cháu ở gần bệnh viện cho tiện làm việc và đến trường mẫu giáo đưa đón con.
Đất nghiêng ngả dưới chân, chén nước trên tay sóng sánh, bà Cầm sửng sốt:
- Cháu đã có con rồi ư, trai hay gái, cháu mấy tuổi rồi?
Giọng người phụ nữ chợt nhỏ lại:
- Dạ, cháu đã qua một lần đò, chồng cháu đã mất vì nhiễm Covid-19 khi vào miền Nam chống dịch. Lúc ấy con gái cháu mới đầy tháng, năm nay cháu năm tuổi đang học mẫu giáo.
Chưng hửng, ông bà ủ rũ ngồi im. Vị trà Shan tuyết ngọt hậu thường ngày sao bỗng đắng ngắt. Không khí trong nhà trùng xuống. Kéo vãn tình thế, Kiên chuyển hướng sang đề tài khác, song chẳng ai hưởng ứng. Chủ, khách nhìn nhau gượng gạo. Duyên ngồi im, nhìn thẳng vào mắt Kiên. Đôi lông mày lưỡi mác hơi nhíu lại, ánh mắt lạnh của Kiên như nắm bùn ném thẳng vào lòng tự ái của Duyên. Ngồi một lúc cho phải phép, Duyên chào ra về. Ông bà không mời khách ở lại ăn cơm như dự định. Ngày chủ nhật trường mẫu giáo nghỉ. Ra mắt bố mẹ người yêu, Duyên gửi con ở nhà Hòa. Ngồi sau xe, Duyên lặng thinh không nói một lời. Qua cổng công viên, Kiên dừng xe:
- Vào đây, anh có chuyện này muốn nói với em.
Mặt rầu rĩ, Duyên gạt đi:
- Muộn rồi, anh đưa em đến nhà Hòa, rồi về đi không hai bác lại mong.
Ánh mắt cương quyết, người đàn ông lắc đầu:
- Không, việc này anh phải nói ngay bây giờ.
Duyên nặng nhọc gieo mình xuống ghế đá. Gửi xe xong quay lại. Kiên đưa mắt nhìn Duyên. Cô vẫn ngồi bất động. Chưa bao giờ anh thấy Duyên buồn bã, mệt mỏi như lúc này. Nhìn thẳng vào mắt người yêu, Kiên chậm rãi từng lời: “Anh yêu em, dù phải vượt qua bão tố, chông gai, anh luôn ở bên em. Nhất định chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau”. Dang tay ôm chặt lấy người yêu, Kiên đặt nụ hôn nóng bỏng lên môi Duyên. Người đàn bà lả người trong vòng tay đàn ông xiết chặt.
Bữa trưa thịnh soạn nhiều món ngon đãi khách. Nhưng cả ba người, cha mẹ và con trai không ai muốn nói một lời. Và vài lưng cơm, bà Cầm kêu mệt buông bát, vào buồng.
Buổi chiều, cánh cửa buồng bà vẫn khép. Gõ cửa, Kiên xin phép vào thăm hỏi, vấn an mẹ. Cửa sổ khép kín, ánh điện vàng vọt từ tường nhà hắt xuống. Mệt mỏi nhìn con, người mẹ rền rĩ:
- Đường đường là trai tân khỏe mạnh, nghề nghiệp vững vàng, gia đình nề nếp chẳng khó gì để con lấy một cô gái xinh đẹp, nết na mà lại chui đầu vào rọ lấy gái “nạ dòng” như thế? Bố mẹ chỉ có mình con là trai, sao con nỡ làm bố mẹ buồn lòng như vậy?
Ngồi bên, ông bố lặng im cố nén tiếng thở dài. Ngập ngừng Kiên trầm giọng:
- Suốt bao năm con mới tìm được người yêu. Duyên là người nhân hậu, đoan trang, số phận éo le bất hạnh chứ cô ấy có tội tình gì đâu mà mẹ khắt khe vậy ạ. Bố mẹ thương con thì hãy cho con được lựa chọn người con yêu thương.
Mệt mỏi, bà quay mặt vào tường không nói.
Suốt tuần Kiên bận xuống công trường, không về. Có lẽ nó viện cớ công việc mà tỏ thái độ hờn dỗi với bố mẹ? Sinh con, hiểu tính con ông Bách biết Kiên sống tình cảm, hơn nữa ở độ tuổi này sự suy nghĩ của con đã sâu sắc, chín chắn. Cô ấy phải là người thế nào nó mới lựa chọn? Ông lựa lời khuyên vợ nhưng bà vẫn kiên quyết nói không. Đến bữa, hai vợ chồng già chẳng ai muốn đụng đũa. Không khí gia đình ủ dột.
Gió mùa Đông Bắc tràn về. Trời chuyển mùa. Bà bạn thân đổ bệnh phải cấp cứu trong bệnh viện. Buổi chiều, bà Cầm và mấy người bạn vào thăm. Bạn già gặp nhau, thều thào giọng nói, run run bàn tay nhăn nheo, gầy guộc. Cuối phòng chợt có tiếng hét thất thanh:
- Bác sĩ ơi! Sao mẹ tôi tự nhiên nằm bất động, mặt tái nhợt như thế này?
Những bóng Blouse trắng chạy lại. Giọng người phụ nữ điềm tĩnh trấn an:
- Gia đình cứ bình tĩnh. Chắc ngoài số thuốc theo chỉ dẫn bệnh viện, gia đình cho bệnh nhân dùng thêm ngoài luồng, may được phát hiện, cấp cứu kịp thời nên không xảy ra trường hợp đáng tiếc. Nhưng gia đình cần rút kinh nghiệm.
Quả nhiên, chỉ một lúc giường bên đó yên ắng trở lại. Bà Chi thì thào:
- May quá, tối nay đúng ca trực của bác sĩ Duyên. Nếu vắng chị ấy không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Nghe nhắc đến tên bác sĩ Duyên, bà Cầm hỏi lại:
- Bác sĩ Duyên là ai mà có uy tín như vậy.
Bà Chi gật đầu, thán phục:
- Không chỉ có tay nghề cao, bác sĩ Duyên còn là người dịu dàng, nhân hậu, bệnh nhân đến đây ai cũng kính trọng, quý mến chị ấy. Thật tiếc, người tốt như thế duyên phận lại long đong, chồng mất sớm, một mình vất vả nuôi con.
Tay chống cằm, bà Cầm trầm ngâm.
Sáng chủ nhật, bà Cầm thanh thản xách làn đi chợ. Lúc ông đi tập thể dục về, bà đã khuân một làn đầy thịt, cá, rau, hoa quả. Bưng bữa sáng mời chồng, bà nhẹ nhàng:
- Chiều nay, ông điện cho con trai mời cô Duyên về ăn cơm. Tôi sẽ luộc gà, rán nem, chế biến hạnh nhân, nấu canh cá quả, mấy món ăn mà bố con ông thích.
Mừng thầm, ông tủm tỉm cười:
- Bà đồng ý với sự lựa chọn của con rồi à? Thế là phải.
Niềm vui trở lại, ông bà khoan khoái thưởng trà Shan tuyết, vị ngọt hậu đọng trong cổ họng. Lòng thanh thản, hai bậc song thân tin con trai đã tìm được hạnh phúc đích thực của cuộc đời.
M.T.S
Minh họa của Quảng Tâm
18-03-2025
18-03-2025
18-03-2025
17-03-2025