Truyện ngắn của Bùi Thị Mai Anh
Đang sì sụp khấn vái trước cửa chùa Vàng, bà Đam nghe thấy tiếng gọi:
- Này chị kia!
Không nghĩ mình là người được gọi, bà Đam không quay lại, vẫn tiếp tục khấn vái. Lần này thì bà nghe thấy rõ ràng người gọi:
- Này, cái chị mặc bộ quần áo nâu kia, quay lại tôi bảo cái này!
Nhìn xuống mình rồi lại nhìn quanh, thấy có mỗi mình mặc bộ quần áo nâu trong đoàn người đang lũ lượt kéo đến ngôi chùa nhỏ trên núi, bà Đam quay sang hướng có tiếng người nói. Đó là một người đàn ông chừng hơn bảy mươi tuổi, dáng người nhỏ bé, nhanh nhẹn, tóc búi củ hành, mặc bộ quần áo lụa tơ tằm màu mỡ gà, khoác một cái túi vải màu nâu, tay chống cái gậy trúc nhỏ. Bà Đam hỏi:
- Bác gọi tôi?
- Phải, tôi gọi chị đấy! Chị lại đây! - Người đàn ông cất giọng sang sảng.
Bà Đam lại gần. Người đàn ông bảo bà đưa tay cho ông xem. Bà Đam rụt tay lại, ngại ngùng. Chả hiểu có chuyện gì mà ông ấy lại đòi cầm tay bà cơ chứ! Ông ấy nghiêm mặt lại bảo:
- Tôi nhìn thấy nhà chị đang có chuyện rất nguy hiểm. Chị đưa tay đây, để tôi nói cho nhà chị biết. Tôi không phải là người xem bói dạo lấy tiền đâu. Thấy việc nhà chị, tôi làm phúc thôi!
Chả hiểu thực hư như thế nào, nhưng trước những lời nói đầy uy lực của ông ấy, bà Đam vội vàng đưa tay ra cho ông ấy xem.
Nhắm mắt lại một hồi, rồi ông cụ mở mắt ra, xem bàn tay bà Đam kỹ lưỡng, lật lên lật xuống, hỏi:
- Thằng con trai nhà bà nó lớn rồi mà không chịu đi làm gì, chỉ quanh quẩn trong nhà thôi có phải không?
Bà Đam giật mình. Sao ông ấy lại biết chuyện thằng Quang nhà bà không chịu đi làm nhỉ, hay có ai bảo ông ấy, hay ông ấy ở gần nhà mình nên biết mà nói dựa? Bà Đam cố giữ bình tĩnh, nói tỉnh bơ:
- Có chuyện gì, ông nói xem nào, tôi còn đang bận đi lễ?
- Nhưng có đúng là nó không chịu đi đâu, chỉ ru rú trong nhà không? Bà phải nói thật cho tôi biết.
- Đúng ạ! Tôi cũng đang phiền lòng về cái chuyện nhà có mỗi mụn con trai, cũng cho học hành bằng bạn bằng bè, nào ngờ, học xong chuyên nghiệp rồi, giờ người ta phân đi xa, nó lại nhất quyết không đi ông ạ. Đấy, hôm nay, tôi đến chùa này cũng là để xin cho cháu nó để tâm cái chuyện đi làm đấy ạ. Mấy bà bạn tôi có bảo ngôi chùa này thiêng…
- Thôi, thế là chị gặp tôi là may cho nhà chị rồi đấy!
Ông cụ nghiêm giọng:
- Con trai chị đang bị người âm theo. Mà theo lâu rồi, không phải mới đây đâu. Nhà chị mà không làm lễ cho nó sớm, nó sẽ chết đấy. Nó bị hút gần hết sinh khí rồi, mặt xám xịt vào rồi đây này!
Vốn là người không tín tâm, bà Đam phân vân, không biết có nên tin vào lời ông cụ này không? Giữa đàng giữa xá, lại chả quen biết nhau, tự nhiên lại đi nghe lời nói vu vơ thiếu căn cứ của một người xa lạ, rồi lại tốn bao nhiêu tiền của, mua lo vào người… Nhưng, mặt thằng Quang trước đây đẹp đẽ là thế, ai cũng khen con bà là “hot boy”, cao ráo, trắng trẻo, dáng đẹp như diễn viên Hàn Quốc, mà giờ đây, lúc nào ra ngoài nhà ăn cơm, bà thấy nó cứ lờ đờ như mất ngủ, mặt mũi xanh xao, người gầy đi thật. Có hỏi nó thì nó gắt:
- Mẹ biết cái gì mà hỏi…
Rồi nó lại rúc vào căn phòng riêng, đóng cửa lại, không nói chuyện gì với vợ chồng bà. Nó cũng chẳng chơi bời gì với đám bạn cùng tuổi. Nhiều lần, chúng nó cũng đến chơi, nhưng nó chỉ ậm ừ vài ba câu rồi kêu mệt, vào buồng nghỉ, đuổi lũ bạn về. Lâu dần, bọn chúng nó cũng chán, chả buồn đến. Nhưng xem ra, thằng Quang cũng chả cần bọn bạn ấy. Nó cứ ru rú một mình trong buồng, hỏi nó cũng không nói. Ngày chỉ có ba bữa ăn là nó thò đầu ra, vệ sinh cá nhân rồi lại chui vào phòng. Chả biết nó làm gì ở trong ấy nữa? Ở cái tuổi này của nó, đáng lẽ nó phải ăn mặc chải chuốt, đi tìm bạn gái tối ngày, dắt hết cô nọ, cô kia về ra mắt ông bà chứ, đằng này, nó chả có lấy một đứa bạn nào là con gái đến nhà chơi bao giờ. Sốt ruột, nhiều lần bà Đam cũng ướm hỏi con trong bữa cơm:
- Thế mày không định lấy vợ à con? Mày cứ ru rú trong buồng như gái đẻ thế, lũ bạn mày nó vợ con hết, sau này chả có ma nào nó lấy mày đâu!
Nó vục vặc đáp lại:
- Mẹ cứ kệ con! Chả ai lấy thì thôi, con chả cần! Có khi lấy ma lại hay hơn lấy người đấy mẹ ạ!
- Cái thằng! Nói năng vớ vẩn thế à? Người sao lại lấy ma được! Ăn cơm đi! - Bà Đam mắng át con.
Đang mải nghĩ, bà Đam giật mình quay sang ông cụ:
- Thật không ông? Làm thế nào để biết mọi chuyện của con tôi bây giờ hả ông? Hỏi khí không phải chứ, thế ông tên là gì?
- Tôi tên là Phong. Nhà tôi có điện thờ. Vô tình, tôi nhìn thấy bà và biết nhà bà đang có chuyện. Nếu bà tin tôi, tôi sẽ giúp. Tôi không lừa bà đâu. Chuyện này nguy lắm rồi! Nhà bà ở đâu? Tôi cho bà số điện thoại để tiện liên hệ này.
- Nhưng tôi sợ con tôi nó không hợp tác, sẽ hỏng
mất việc!
- Không lo! Đấy là việc của tôi! Bà chỉ cần lo mọi việc chu đáo như tôi dặn là được. - Ông Phong nói chắc nịch.
***
Như đã hẹn trước, đúng dịp Thanh minh, ông Phong lên nhà bà Đam. Vì đã nói chuyện trước với chồng và con trai là hôm nay bà mời thầy về cúng Thanh minh cho các cụ nên chồng bà ủng hộ ngay. Bà cũng nói qua cái chuyện của thằng Quang qua cuộc gặp tình cờ với ông Phong hôm đi lễ chùa, nhưng ông chồng bà cũng bán tín bán nghi. Thôi thì cứ để bà Đam làm cho con xem thế nào, quan trọng nhất là nó chịu đi công tác là được. Ai lại thanh niên trai tráng thế mà không chịu đi làm, cứ ở nhà ăn bám bố mẹ đến bao giờ nữa? Giờ ông bà còn khỏe thì còn nuôi được nó. Mai ngày, già yếu, mất đi thì nó trông dựa vào ai? Còn thằng Quang càu nhàu, khó chịu ra mặt:
- Bao nhiêu năm có cúng bao giờ đâu, sao năm nay mẹ vẽ ra thế?
- Việc thờ cúng, con không biết thì đừng nói linh tinh. Chỉ cần mẹ bảo gì thì mày làm cái nấy, thế là được. - Bà Đam nói với nó nhẹ nhàng.
Thằng Quang vâng dạ, rồi cũng hộ bà bưng lễ, xếp sắp theo mẹ bảo.
Sau một hồi cúng khấn, ông Phong chê nhà vợ chồng bà Đam cúng giỗ sơ sài, chả biết nhờ ai bốc bát hương mà trong bát hương chả có cốt gì, chả có ai ngự ở đó. Nhân dịp này, ông Phong bốc lại bát hương cho gia chủ.
Sau đó, đến phần việc chính. Ông Phong bảo thằng Quang là cháu đích tôn, phải ngồi lễ các cụ. Khi thằng Quang nghe lời, ngồi xuống, chắp hai tay lại vái ba vái xong, ông Phong dùng ánh mắt, bàn tay thôi miên thằng Quang, nó từ từ nhắm mắt lại, hai tay để trên đùi, trông giống người bắt quyết. Thế là ông Phong hỏi gì, nó trả lời răm rắp, không có phản ứng gì, khiến bà Đam ngồi ngay bên cạnh con trai, yên tâm theo dõi việc ông Phong đang tiến hành bắt ma cho con bà. Chồng bà có vẻ không tin tưởng lắm, vẫn ngồi ở cái bàn uống nước, lúc thì nhìn ti vi, lúc thì nhìn sang chỗ lập đàn cúng khấn, nhưng cũng không nói gì.
Ông Phong hỏi:
- Tại sao cháu không chịu đi làm? Học xong rồi thì phải đi làm chứ, cứ ở nhà báo cô bố mẹ thế à?
Thằng Quang trả lời trong lúc mắt nhắm nghiền, tay để trên đùi:
- Cháu không đi được. Người yêu cháu không cho
cháu đi!
- Người yêu cháu là ai?
- Người yêu cháu xinh lắm, tên là Lưu Ly, tối nào cũng về với cháu. Bọn cháu yêu nhau lắm. Nếu cháu đi làm thì không gặp người yêu cháu được nữa!
- Thế các cháu yêu nhau lâu chưa? Bố mẹ cháu có biết người yêu cháu không?
- Chúng cháu yêu nhau từ năm lớp Mười một cơ. Bố mẹ cháu không biết người yêu cháu đâu. Người yêu cháu bảo: nếu mà nói ra cho bố mẹ biết là bọn cháu sẽ không được gặp nhau nữa đâu.
- Cháu có ảnh người yêu cháu không? Cho bác
xem nào!
- Cháu không có ảnh đâu ạ! Người yêu cháu có phải là người đâu! Người yêu cháu là ma mà!
- Sao cháu biết là ma mà cháu vẫn yêu?
- Người yêu cháu xinh lắm, mặc đẹp, lại yêu cháu nữa, nên cháu yêu lắm. Bọn cháu yêu nhau sáu năm nay rồi! Mà người yêu cháu chỉ yêu cháu thôi, có hại cháu đâu mà cháu phải sợ cơ chứ!?
Ông Tính, chồng bà Đam, không ngồi yên trên bàn uống nước nữa, vội vàng chạy đến ngồi gần bà Đam dưới chiếu. Hai vợ chồng bà Đam há hốc miệng, nghe câu chuyện của ông Phong với thằng Quang, con trai mình. Trần đời, ông bà chưa bao giờ nghe thấy câu chuyện nào như thế. Mà nó ở với ông bà bấy lâu, cũng chỉ thấy nó không hay ra ngoài, ông bà lại cứ tưởng nó mải chơi điện tử trong buồng. Nhà có mỗi thằng con nên ông bà cũng chiều, chẳng bắt làm gì. Ai ngờ…
Ông Phong tiếp tục hỏi:
- Thế tối nào người yêu cháu cũng đến à?
- Vâng! Tối nào cũng cứ khoảng mười giờ đêm thì người yêu cháu đến. Hôm nào cũng gội đầu sạch sẽ, người thơm tho hấp dẫn lắm. Người yêu cháu mặc quần áo đẹp lắm, trông như tiên nga ý. Bọn cháu ở với nhau đến khoảng ba giờ sáng thì người yêu cháu đi.
- Thế, nó có nói cho cháu biết nó là con cái nhà ai? Từ đâu đến không?
- Không ạ! Bọn cháu không nói chuyện đó!
- Thế từ ngày yêu nhau, có xảy ra chuyện gì khác
lạ không?
- Dạ, có ba lần, cháu thấy người yêu cháu kêu đau bụng, đau lắm, nó lăn lộn từ trên giường rơi xuống đất, mà cháu cũng bị đau. Nhưng chỉ hai ba hôm là khỏi, lại bình thường như không có chuyện gì xảy ra!
Ông Phong quay sang, nói với vợ chồng bà Đam:
- Đó là con ma đó. Nó có thai với con trai bà. Nhưng vì là người ngủ với ma nên nó không đẻ ra được, nó bị sảy thai đấy!
Vợ chồng bà Đam kinh hãi nhìn nhau, không nói nên lời. Lại còn như thế nữa! Trời ơi!
Ông Phong lầm rầm khấn vái một hồi, rồi quay sang vợ chồng bà Đam bảo:
- Con ma nữ này nó là con gái Vua Thủy Tề ở vùng này. Sở dĩ nó gặp con ông bà và mang lòng yêu cậu ấy là vì một lần đi tắm hồ về, cậu ấy bị nó nhìn thấy, nó thích con ông bà quá, nó theo về. Cái này cũng do nhà ông bà thờ cúng không chu đáo nên các cụ không phù hộ cho thằng cháu đích tôn, để ma tà vào tận nhà ngủ với con ông bà những sáu năm thế này. Chết thật!. Thôi được rồi, để tôi giúp trục cái vong ma nữ này đi cho ông bà yên tâm, con ông bà nó còn đi làm, còn những mối quan hệ xã hội, còn lấy vợ sinh con nữa chứ cứ ngủ với ma thế này mãi thì chết sớm đấy!
Vợ chồng bà Đam sợ quá, quỳ sụp xuống, nhờ cậy ông Phong rối rít, vì cả nhà có mỗi mụn con trai nối dõi mà cơ sự lại ra thế này thì…
Ông Phong quay sang thằng Quang đang gà gật:
- Thế bây giờ, bác đuổi người yêu cháu đi nhé, cháu có đồng ý không?
- Không! - Thằng Quang kêu lên, - Đấy là người yêu cháu, mà cháu cũng yêu nó lắm. Ngoài nó ra, cháu không yêu ai cả. Bác đừng chia lìa chúng cháu!
- Nhưng cháu không biết, người không thể sống cùng với ma được. - Ông Phong giảng giải, - Các cháu sống như thế sáu năm rồi, cháu có biết là trông cháu xanh xao, vàng vọt, âm khí đầy mình không? Nếu cháu cố tình yêu nó thì cháu sẽ chết non đấy! Cháu có muốn như thế không? Bố mẹ nuôi một sào một với thế này, không định lấy vợ sinh con, nối dõi tông đường à? Ai lại để cho ma nó lôi cuốn đến mê muội như thế này?
- Không! Cháu không cần biết! Cháu chỉ yêu mình Lưu Ly thôi! Bác đừng làm hại cô ấy! Cháu xin bác! - Thằng Quang giàn giụa nước mắt, quay sang cầu xin ông Phong.
- Bác không làm hại cô ấy! Bác chỉ đang cố gắng để cô ấy không làm hại được cháu nữa thôi! - Ông Phong nghiêm nghị. Rồi ông đưa tay làm phép, vỗ vỗ ba cái lên đầu thằng Quang, bảo vợ chồng bà Đam:
- Từ từ rồi nó sẽ quên được con ma nữ đó!
Sau khi trả lời ông Phong xong, thằng Quang đổ vật ngay xuống cạnh chiếu ngồi lễ, ngủ một giấc, chả hay biết chuyện gì. Ông Phong bảo bà Đam mang cho nó cái gối, kệ cho nó ngủ. Rồi ông hóa chỗ tiền vàng trên đĩa, lấy một ít, cho vào cái cốc, bảo bà Đam lấy nước lọc, hòa ra cho thằng Quang uống.
Tối hôm ấy, ông Phong xuống thành phố nghỉ trong nhà trọ, sau khi có làm một vài thủ tục tâm linh tại nhà bà Đam, hẹn sáng mai quay lại.
Sáng hôm sau, khi ông Phong quay lại, ông lại tiếp tục thôi miên thằng Quang rồi hỏi:
- Đêm qua, người yêu cháu có đến không?
Thằng Quang vẫn nhắm nghiền mắt, trả lời:
- Có ạ! Người yêu cháu đến nhưng nó hoảng hốt, không giống mọi khi. Nó không mặc quần áo đâu, nó xõa tóc ra, đứng khóc ngay bên cạnh giường cháu, không yêu cháu như mọi khi, nó trách cháu sao lại đi mời thầy đến, đuổi nó đi, không cho nó yêu cháu!
- Nó còn nói gì nữa không?
- Nó bảo: Từ nay em không thể đến yêu anh được nữa, cha mẹ em quản em chặt lắm, sẽ không cho đi đâu nữa đâu. Hôm nay, em trốn lên gặp anh lần cuối cùng. Từ nay, mình phải chia tay nhau rồi. Cái ông thầy này ghê lắm, ông ấy báo cha mẹ em, báo lính canh cửa phải canh phòng em cẩn mật, không cho em lên dương gian nữa. Nó khóc như mưa. Nó bảo, bác còn dán cái bùa gì trước cửa buồng nó, nó sợ lắm!
- Đấy, cháu thấy chưa? Nó còn biết là nó sai, nó lên yêu cháu như thế này là không được phép của cõi âm. Âm có luật âm, trần có phép trần, làm sao mà lẫn lộn âm dương như thế được. Việc này diễn ra trong sáu năm là quá lâu đấy. Nó dù đau khổ vẫn biết từ nay không thể gặp cháu được nữa. Thế nên, cháu cũng sẽ phải quên nó đi, nghe chưa? Nó là ma, đẹp đến mấy thì cũng là ma, cháu nhớ chưa? - Ông Phong gằn giọng.
Thằng Quang đau khổ lắc lư cái đầu, không ra lắc cũng không ra gật đầu, đôi mắt vẫn nhắm nghiền mà nước mắt chảy ròng ròng.
Ông Phong quay sang nói với vợ chồng bà Đam:
- À, ra là con ma nữ này nó vẫn còn biết sợ. Nó chỉ tiếc con ông bà thôi. Thực ra, nó chỉ yêu chứ không hại gì con ông bà, nhưng về lâu về dài, con ông bà sẽ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, chỉ mong tối đến để gặp nó mà không làm ăn gì được. Lâu dần, con ma đó sẽ hút hết sinh khí của con trai ông bà. Thôi, thế là mừng rồi! Tôi đã báo quan thổ địa, sơn thần, hà bá quanh đây, không cho con ma nữ này lên quấy nhiễu con ông bà nữa. Từ giờ, cháu sẽ thay đổi. Mừng cho ông bà!
Rồi ông vỗ vỗ mấy cái vào người thằng Quang, làm cho nó tỉnh táo trở lại, hỏi nó có biết chuyện gì vừa xảy ra với nó không? Nó bảo, cháu chỉ thấy buồn ngủ thôi, không làm sao cả. Ông Phong gật đầu với vợ chồng bà Đam, ra ý yên tâm rồi.
Khi ra về, ông Phong nhắc vợ chồng bà Đam để ý thằng Quang, có gì báo, ông lại lên.
Sau buổi lễ hôm đó, thằng Quang ốm một trận to lắm, sốt cao, mắt cứ nhắm nghiền, nước mắt rơi lã chã nhưng vợ chồng bà Đam hỏi, nó nhất định không nói gì. Xuống viện, bác sĩ cũng chả tìm ra nó bị bệnh gì, chỉ bảo nó bị sốt, cho mấy viên hạ sốt, nằm mấy ngày theo dõi rồi về. Bà Đam hốt hoảng gọi điện cho ông Phong, nhưng ông ấy bảo không sao, phải qua trận ốm này, thằng Quang mới thay đổi được.
Quả có thế, sau một tháng ốm không cất người lên được, thằng Quang dần dần khỏe trở lại. Trong bữa cơm trưa hôm ấy, nó rụt rè nói với ông Tính:
- Bố ơi! Bố hỏi hộ con cái chỗ trong quyết định phân công công tác, họ có còn nhận con không? Nếu còn, con sẽ đi làm. Nếu không, con sẽ tự đi xin việc.
Thấy con nói thế, ông Tính mừng quá, vội vàng gọi điện cho mấy người bạn hỏi hộ con. May quá, họ vẫn đợi thằng Quang lên đó công tác. Vợ chồng bà Đam vui vẻ làm mấy mâm cơm báo các cụ, rồi bảo thằng Quang mời các bạn nó đến ăn cơm cho vui.
Trước hôm đi công tác, thằng Quang đến chỗ cái hồ, nơi nó từng đi tắm cùng lũ bạn chuyên nghiệp có mỗi một lần. Nó mang theo bó hoa hồng rất đẹp, đứng tư lự hồi lâu trên bờ hồ rồi ném bó hoa xuống nước, đi về.
***
Hôm vừa rồi, bà Đam gọi điện báo cho ông Phong biết tin vui: thằng Quang chuẩn bị lấy vợ. Vợ nó là một cô giáo dạy Mầm non, kém nó ba tuổi, cũng gần nơi nó công tác. Thằng Quang giờ lại như hồi xưa, đẹp trai, rắn rỏi, nước da xám xịt hôm nào giờ đã rám nắng, khỏe mạnh. Cái dáng của nó vốn cao ráo, nay có da có thịt, trông càng nam tính. Nó đã trở lại là thằng con trai của bà rồi. Hàng ngày, đi làm về, nó lại tham gia đá bóng, đánh bóng chuyền, cầu lông cùng đám thanh niên trẻ trong cơ quan. Bà Đam khoe với ông Phong:
- Hôm kỷ niệm ngày thống nhất đất nước, đội bóng của cơ quan nó đá được giải Nhất toàn ngành đấy ông ạ!
Ông Phong cười khà khà:
- Anh chàng này khá! Bà không biết chứ! Con ma nữ kia nó bị canh giữ không lên được với con bà, nó gào khóc thảm thiết suốt một thời gian dài. Nhưng giờ đã có quân lính canh giác, bùa dán trước cửa, nó không lên được nữa đâu. Hồi thằng Quang ốm là nó phải đấu tranh vật vã mãi với việc từ bỏ con ma nữ đó đấy. Khổ! Nó là con gái Vua thủy Tề, chả xinh đẹp thì sao! May nhé, suýt nữa thì ông bà..., - Ông Phong bỏ dở chừng câu nói.
Bà Đam xúc động:
- Cảm ơn ông! Vợ chồng tôi cảm ơn ông ngàn lần! Không có cuộc gặp gỡ tình cờ hôm đó, tôi mất thằng con trai này rồi! Ông nhất định phải lên ăn cưới chúng nó nhé!
- Nhất định tôi sẽ lên. Bà yên chí!
Tuyên Quang, ngày 15/5/2023
B.T.M.A
Minh họa của Quảng Tâm