Thơ Đinh Công Thủy
Ở một khu rừng nọ
Có anh chàng tiều phu
Ngày ngày đi đốn củi
Bên đỉnh núi sương mù
Thịt tươi hổ đem tặng
Dúi mang cho củ mài
Khỉ bứt chùm quả chín
Còn đọng nắng ban mai
Ngày ngày chàng chăm chỉ
Bán củi chợ đường xa
Thiệt hơn chẳng toan tính
Giản đơn một ước mơ
Một căn nhà nho nhỏ
Với người vợ thảo hiền
Cùng bầy con bụ bẫm
Vui đùa dưới mái hiên.
Có con cáo gian ngoan
Ở nơi chàng đốn củi
Một lần cáo khẽ nói:
Này anh bạn mến thân
Muốn vợ đẹp con khôn
Có vàng là có tất
Tôi bảo cho mà biết
Ở đỉnh núi xa kia
Trên đó một loài hoa
Mấy nghìn năm mới nở
Ai mà hái được nó
Ước một có cả mười.
Chàng tiều phu cười tươi
Vội vàng nhanh chân bước
Đỉnh núi cao ngàn thước
Đầy vực thẳm hang sâu
Gai cào cánh tay đau
Đá cắt bàn chân mỏi
Đỉnh núi cao vời vợi
Ngày một thấp xuống dần
Thế rồi đến một hôm
Chàng leo lên tới đỉnh
Thấy bông hoa xòe cánh
Đỏ rực màu máu tươi
Vàng của ta đây rồi
Chàng tiều phu mừng rỡ
Nhưng vừa mới chạm tay
Chàng tiều phu hóa đá
Kể từ ngày hôm đó
Đỉnh núi ngát hương thơm
Người đời sau gọi nó
Là loài hoa Hoang Đường.