Thy Nguyên
Anh cười rỗng cả đám mây
Chân anh vấp gió đủ gầy tiếng mưa
Tội câu thần chú ngày xưa
Rộn ràng hoa nhãn ướm vừa long đong.
Bụi trời trẩy hội khổ sông
Rét con ngựa đá rêu phong nõn nà
Mai này đục nước tìm ra
Gia tài còn lại chỉ là thơ thôi.
Năm trơn dốc ngược chỗ ngồi
Tóc râu say tỉnh lạ rời rợi em
Chuyến đò nhân thế trót xem
Mặc trời sâm sẩm vuông nhèm người qua.
Nõn bồ đề, mặt phấn hoa
Chạp dày cả tiếng Giêng hòa sương rơi
Đời cho thi sĩ rót vơi
Ngón hoa quê tận mặc trời rót mưa.
Tay em từng ngón thon đưa
Không không quá một mà thừa một anh
Sự thừa hao cuộc xuân xanh
Dọc ngang đã tắm bện thành thơ đau.
Cũ lần, kẻ trước, người sau
Mặn ngày quê kiểng rửa lầu nắng hanh
Bao giờ nén bạc ngoại thành
Hẻm chờ trở dạ tròn vành trăng đu.
Đượm lần thất lạc thơ ru
Không không như thể trời đùa thi nhân...