Việt Bắc
Từ ngày ông bỏ về trời
một vuông góc bếp
bà ngồi lặng đêm
sợi mưa
sợi nắng
dày thêm
giàn trầu trễ nải chẳng têm
để già
từ ngày ông hóa mây xa
bà như cái bóng vào ra thẫn thờ
cái hồn
cái vía
nghi ngơ
căn nhà trống hoác trống huơ thế này
từ ngày ông hóa sương bay
đoạn đường ra ngõ
rụng đầy gió hoang
góc sân nắng đọng mấy hàng
mắt bà
một khoảng
mưa vàng võ mưa
từ ngày ông hóa lau thưa
bến sông vắng nhịp đò đưa thuở nào
đường đời
bước thấp
bước cao
biết bến nào đục
bến nào là trong
từ ngày ông hóa mênh mông
bà như rẻo đất ngoài đồng
lặng thinh
đêm vời vợi
đêm vô hình
bàn tay mình nắm tay mình mà đau.