Giấc mơ của Chía

Thứ năm, ngày 21-11-2024, 10:48| 299 lượt xem

Truyện ngắn của Kỳ Hương

 

 

 

Một ngày như mọi ngày, thầy Trực ngồi trên chiếc xe máy Star đi trên những cung đường gập ghềnh lên bản Mây để dạy học. Cuối đông, con suối nhỏ đã vơi quá nửa dòng chảy vì hạn hán. Hai bên đường, cây cối vươn những cành khẳng khiu với lên trời. Con đường lổn nhổn đá, sỏi, ổ gà, ổ trâu, đèo dốc chưa bao giờ làm vợi bớt nhiệt huyết của thầy. Cứ nghĩ đến ánh mắt to tròn thơ ngây của lũ trẻ đang say sưa nhìn thầy giáo giảng bài như nuốt từng con chữ là mọi mệt mỏi của thầy tan biến hết. Đi tầm một tiếng đồng hồ, bản Mây đã hiện ra trước mắt với những ngôi nhà gỗ lợp ngói đỏ. Bản có chừng ba chục nóc nhà, một trăm phần trăm nhân khẩu là dân tộc Mông. Lớp học là ngôi nhà xây cấp bốn, mái lợp fibro xi-măng được dựng trên một bãi đất bằng phía bên này con suối. Dựng chiếc xe trước cửa lớp, thầy hăng hái lội suối sang bản, chụm tay cất tiếng gọi:

 - Cản tấu lớ! (Đi học thôi!).

Thấp thoáng những cái đầu với mái tóc cháy nắng ló ra khỏi cửa trả lời thầy:

- Tờ i me me! (Đợi tí!).

Một lúc sau, lũ trẻ đã ùa ra. Thầy dắt tay từng đứa sang suối. Một, hai, ba… mười một đứa. Ơ sao hôm nay thiếu một bạn thế nhỉ. Đúng là thiếu một bạn. Bạn nào thế nhỉ? Thầy đảo mắt nhìn một lượt và hỏi:

- Bạn Chía đâu rồi?

Lũ trẻ ngơ ngác lắc đầu, nhớn nhác đưa mắt tìm. Lầu bảo:

- Sáng sớm nay em thấy Chía khóc chạy ra khỏi nhà. Còn bảo với em chắc sẽ nghỉ học.

- Thôi chưa học vội, chúng ta quay lại tìm Chía đã - thầy giáo giục.

Cả thầy và trò cùng quay lại bản, nhà Chía vắng tanh, chẳng có ai ở nhà. Giờ này trong những ngôi nhà chỉ còn mấy ông bà cụ không còn đủ sức lên nương trông mấy đứa trẻ bi bô tập nói. Tất cả đều trả lời không thấy Chía. Biết tìm Chía ở đâu, cả bản này hầu như chưa ai có điện thoại để mà gọi báo tin cho người lớn biết.

- Chía ơ… ơi!

Mọi người cất tiếng gọi vang, âm thanh dội vào những vách đá, vọng xa tít tắp nhưng không một tiếng trả lời.

- Chúng ta đổi hướng đến tìm ở bờ suối đi - thầy giáo nói.

Mấy thầy trò đi men theo bờ suối chừng một cây số thì nghe thấy tiếng thổn thức đâu đây. Thầy Trực tìm quanh và nhìn thấy Chía đang khóc trong một lùm cây bụi sát mép nước.

- Sao em lại ngồi khóc ở đây mà không đến lớp?

- E… em buồn quá. Chắc em sắp phải nghỉ học rr… rồi. Bố em không muốn cho em đi học nữa. Chía nhìn thầy, hai mắt đỏ hoe.

- Sao thế Chía? Em đang học rất tốt mà. Em còn có ước mơ trở thành cô giáo về dạy học ở bản mình mà!

- Sáng nay em nghe bố mẹ em nói to với nhau. Bố em muốn nộp tiền theo đạo. Mẹ em không cho, bảo tiền ấy để Tết mua quần áo, đồ dùng học tập cho em, rồi cho em ra ngoài huyện học. Bố em không nghe còn bảo không cần học, theo đạo tốt hơn nhiều! Chắc em sắp phải nghỉ học rồi.

- Thôi được rồi, em vào lớp học bài đã. Tối thầy sẽ đến nói chuyện với bố mẹ em. Chắc chắn thầy sẽ thuyết phục được bố em cho em đi học.

- Trước đây anh trai em học hết lớp năm bố cũng không cho đi học nữa, để ở nhà làm việc giúp bố. - Chía vừa nói vừa nấc.

- Thầy sẽ nói giúp em mà! - Thầy Trực dịu dàng nói.

- Thật không thầy? Chía lau nước mắt, tỏ vẻ mừng rỡ.

- Thật chứ. Thầy Trực quả quyết.

Buổi học kết thúc trong sự hân hoan của Chía. Hôm nay thầy dạy thật hay. Dạy xong thầy kể cho cả lớp nghe truyện về lớp học không biên giới của cô giáo Hà Ánh Phượng ở tỉnh Phú Thọ, một tỉnh giáp với Tuyên Quang ta. Cô Phượng là người dân tộc Mường mà giỏi tiếng Anh quá, là giáo viên xuất sắc toàn cầu. Cô đã dùng mạng In-tơ-nét để mở những lớp học chung không chỉ cho học sinh trong trường mà còn cho học sinh ở rất nhiều nước trên thế giới cùng học. Sao cô ấy giỏi thế nhỉ? Chía chỉ mơ sau này được dạy học ở quê như thầy Trực bây giờ thôi.

Ăn tối xong, Chía phấp phỏng ngóng chờ thầy Trực đến. Thầy đã hứa rồi nhất định sẽ làm mà. Thầy Trực đã nói với cả lớp, thầy là người dân tộc Dao, nhà thầy trước đây nghèo lắm nhưng thầy vẫn cố gắng học để thực hiện ước mơ trở thành thầy giáo. Thầy hỏi mỗi bạn về ước mơ của mình. Bạn Lầu thích trở thành công an này, bạn Sình thích trở thành bộ đội, bạn Mảy thích trở thành bác sỹ, bạn Tua thích trở thành kiểm lâm, Chía thích trở thành cô giáo… Bạn nào cũng có ước mơ cả. Thầy nói chỉ cần luôn luôn nghĩ đến ước mơ của mình và quyết tâm học, chắc chắn ước mơ sẽ trở thành hiện thực. Có tiếng xe máy đỗ trước sân, Chía chạy ra mở cửa. A, thầy Trực đến. Bố mẹ ơi thầy giáo đến thăm nhà mình này - Chía chạy vào bếp nói thật to.

Cả nhà Chía và thầy giáo ngồi quây quần bên bếp củi. Thầy Trực hỏi:

- Vụ ngô vừa rồi nhà mình được mùa phải không ạ? Tôi thấy mấy bác bên kia bảo ngoài phần để chăn nuôi, anh chị còn bán được cả tấn nữa.

- Ừ, năm nay nhà tao được hai tấn đấy. Bán một tấn, còn lại để chăn nuôi - Bố Chía trả lời vui vẻ.

- Ấy làm muốn gãy lưng, cả năm trời mới tiết kiệm được chục triệu mà bố nó còn muốn nộp tiền đó theo đạo - Mẹ Chía cố ý nói chen vào cho thầy giáo biết.

- Mày có biết theo đạo lợi ích như thế nào đâu mà tiếc? Thầy bảo theo đạo này, tự dưng đầu óc thông thái, biết hết mọi sự trên đời, không ai bị ốm đau bệnh tật. Hơn nữa, lúc chết hồn còn được về cõi tiên chứ không phải xuống địa ngục làm trâu làm ngựa, làm ma đói. Bố Chía nói to át đi tiếng của mẹ Chía.

- Tôi không đồng ý cho bố nó theo đạo. Chả biết tốt đẹp ở đâu chứ tự dưng lại bắt con nghỉ học. Mà ngoài tiền mua quần áo mới, sách vở cho cái Chía, tôi muốn xây cái chuồng lợn cẩn thận để nuôi thêm vài con nữa. Nhà ông Tờ đầu năm nay xây chuồng, có cả bể bi-ô-ga, phân lợn lại ủ trong bể thành khí ga. Đi làm về mệt, bật bếp ga lên nấu nướng tí là xong, không còn phải lo củi đuốc. Lợn nhà ông ấy nuôi bằng ngô, bằng sắn, lớn đến đâu có người dưới xuôi lên bắt đến đấy, họ trả giá rất cao vì bảo đây là lợn sạch. Đấy, bán được lứa lợn với số ngô xong, ông ấy đã mua được chiếc xe máy tốt mà đi, đâu phải đi xe đạp cọc cạch như nhà mình nữa! Mẹ Chía nói gắt.

- Học nữa cũng để làm gì! Dân tộc Mông mình con gái lớn là đi lấy chồng. Nuôi nó ăn học tốn kém để cho người khác hưởng à! Bố Chía quắc mắt.

- Ôi! chuyện trong nhà ta mà nghe trái chiều nhau quá, để thầy giáo Trực góp thêm vài câu xem nó có thuận lại không nhé. Giọng thầy Trực nhè nhẹ. Bố mẹ Chía gật đầu, thầy ôn tồn bằng những câu chuyện ở lớp học của Chía, tình cảm của các bạn với Chía, ai cũng quý yêu Chía vì Chía ngoan lại học giỏi... rồi bảo: Theo đạo cũng là tâm nguyện của mỗi người, nhưng đạo nào thì con người cũng phải có cơm no, áo ấm, con cái được học hành tử tế. Con trai, con gái bình đẳng ngang nhau, nuôi chúng ăn học nên người, sau này về xây dựng bản làng ngày càng giàu đẹp. Em Chía nhà mình thông minh lại ham học như vậy, chắc chắn sẽ trở thành người có ích cho làng bản quê hương ta nhiều. Nếu để Chía đi học tôi tin Chía sẽ là người như thế...

Bố Chía quay lại nhìn con gái. Ồ hôm nay sao trông con gái mình người lớn thế nhỉ. Nó từng nói thích làm cô giáo. Nhìn nó xinh đẹp, lanh lợi như vậy, làm cô giáo cũng hợp thật. Như mấy cô ở trường xã ấy, cô nào cũng nhân ái, vui tươi lại biết dạy cái chữ cho con trẻ biết cái đẹp, cái xấu, luôn được bọn trẻ trong bản yêu quý, được bà con kính trọng, thế còn gì hơn... Bố Chía vừa nhìn con vừa suy nghĩ miên man.

Chía ngước nhìn bố, bất giác bắt gặp ánh mắt chứa chan tình cảm của bố đang nhìn mình. Chía bước tới nắm tay bố, mạnh dạn cất lời: “Con thích đi học, con thích trở thành cô giáo. Bố ủng hộ ước mơ của con nhé!”.

Bố Chía bật cười, xoa đầu Chía và ừ thật to. Mẹ Chía mừng ra mặt. Thầy Trực thở phào nhẹ nhõm chia tay gia đình.

Vậy là ngày mai Chía lại được đến trường. Có bố, mẹ ủng hộ. Có thầy Trực ở bên, Chía không còn phải lo gì nữa. Không biết lúc đi học cấp ba trên huyện sẽ thế nào nhỉ? Lại còn đi học đại học nữa chứ. Thầy giáo bảo không lo nhà nghèo mà không đi học đại học được. Ở tỉnh ta giờ có Trường Đại học Tân Trào, cũng chỉ cách nhà gần trăm cây số. Hơn nữa, sinh viên học Sư phạm giờ được Nhà nước hỗ trợ, không phải lo học phí, được cấp đủ tiền ăn học mỗi tháng. Chía suy nghĩ mông lung rồi chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, Chía thấy mình đã trở thành cô giáo. Cô giáo Chía dịu dàng xinh đẹp, hàng ngày vui vầy bên lũ trẻ, dạy cho chúng biết nhiều cái chữ, biết yêu quê hương mình và luôn một lòng cùng nhau dựng xây quê mình ngày thêm giàu có, văn minh. Chía như thấy mùa xuân đang về và Chía đang cùng các em học sinh vui vẻ dạo bước đến trường quê khi mỗi ban mai bừng sáng.

K.H

Minh họa của Tân Hà

Tin tức khác

Văn học nước ngoài

Guillaume Apollinaire

11-04-2024| 988 lượt xem

Thơ ca cần sự chỉ dẫn đúng cách

29-02-2024| 1.426 lượt xem

Đồ tể

20-11-2023| 1.408 lượt xem

Thơ

31-01-2025| 31 lượt xem

Đồng vọng bài ca

27-12-2024| 213 lượt xem

Sang đông

23-12-2024| 135 lượt xem

Khúc ru

22-12-2024| 128 lượt xem

Pù Ca

17-12-2024| 155 lượt xem