Nắng xuân

Thứ ba, ngày 27-02-2024, 09:06| 227 lượt xem

Truyện ngắn của Mai Thái Sơn

Minh họa của Lê Cù Thuần

 

Ban mai mát rượi, không khí trong lành, cây cối tốt tươi vì cơn mưa nhỏ lúc rạng sáng. Ba lô khoác vai, Phúc hào hứng ra bến xe. Ngày thường, chuyến xe khách liên tỉnh từ thị trấn biên giới về Tuyên vắng teo. Lái, phụ xe ngáp vặt ngồi chờ khách. Kết thúc kỳ nghỉ lễ dài ngày, khách ngồi gần kín chỗ. Xe sắp chạy, vèo vèo hai cô gái phóng xe lượn vào bến. Người đi, người tiễn, đôi bạn bịn rịn chia tay. Lên xe, cô gái dáng mảnh dẻ, khuôn mặt ưa nhìn lỉnh kỉnh tay xách, nách mang. Phúc vội đứng dậy đỡ hộ hành lý, nhường cô gái ngồi bên cửa xe. Nhìn chàng trai cao lớn, gương mặt sáng sủa, ánh mắt trung thực, gọn ghẽ trong sắc phục sĩ quan biên phòng, cô gái gật đầu cảm ơn. Trên xe, hành khách rì rầm trò chuyện. Đủ âm sắc miền ngược, miền xuôi. Thật lạ, chỉ dăm câu làm quen, những người xa lạ đã bộc bạch với nhau nỗi niềm tâm sự. Thôi thì đủ thứ chuyện vui buồn trong gia đình, ngoài xã hội. Con  đường miền núi ngoằn ngoèo, gập ghềnh ổ gà, ổ voi. Xe chạy như rùa bò. Ngồi cạnh nhau, chàng trai bắt chuyện làm quen. Họ reo lên thú vị, hai người là đồng hương huyện. Phúc dưới hạ huyện. Luyến trên thị trấn. Hẹn hò mãi, kỳ nghỉ lễ dài ngày, Luyến mới có thời gian lên chơi với cô bạn thân làm trên cao nguyên đá. Còn Phúc, chàng sĩ quan biên phòng về nghỉ phép. Suốt chặng đường dài, đôi trai gái rủ rỉ bên nhau. Trời lại đổ mưa. Những hàng cây bên đường chìm trong  màn mưa trắng xóa. Qua thị tứ giữa đường, hành khách lục đục lên xuống. Vừa lên xe, hai gã đàn ông mũ lưỡi trai kéo sụp lấm lét ngó nghiêng. Xe từ từ chuyển bánh. Chợt tiếng phụ nữ kêu lên hốt hoảng:

- Ôi! Kẻ gian giật túi xách của tôi rồi.

Tiếng người ngồi cạnh hét lên tuyệt vọng:

-  Bà con ơi!  Bắt lấy tên cướp đừng để nó chạy thoát.

Hai thằng nghiện mắt trắng, môi thâm rút dao nhọn cầm tay, hung hăng lao ra cửa xe. Hoảng sợ, hành khách  trên xe tránh giạt ra. Điềm tĩnh, người sĩ quan biên phòng ngồi gần cửa giơ chân ngáng. Tên chạy đầu ngã nhào. Tên chạy sau miệng gầm gừ hung hãn vung dao.

Luyến kinh hãi kêu lên:

- Anh Phúc ơi! Cẩn thận. 

Chờ cho tên cướp lao vào như con trâu điên, nhanh như chớp, Phúc xoay người tránh mũi dao. Vung tay, anh chém mạnh tay vào cổ tên cướp, khiến nó lảo đảo. Không để nó hoàn hồn, anh đá thốc vào bụng dưới tên cướp. Cúi gập người, nó rú lên đau đớn, ngã quỵ xuống chân anh. Bà già ngồi gần sợ hãi ôm mặt. Nghe tiếng hò reo, bà hé mắt nhìn. Hai tên cướp đã bị người đàn ông khóa tay, trói giật cánh khuỷu. Phúc giơ chiếc túi lên cao:

- Chị nào bị mất túi?

Người phụ nữ mừng rỡ chạy lại:

- Xin đội ơn anh, trong túi là toàn bộ số tiền lương vừa lĩnh, không có anh, cả nhà tôi tháng này nhịn đói. 

Người đàn ông ngượng nghịu xua tay:

- Ơn huệ gì, bắt trộm cướp là việc của đàn ông, đi tầu xe chị nên cẩn thận khéo có ngày bị kẻ gian cướp giật, móc túi.

Ngồi bên chàng trai, ánh mắt Luyến ngừng lại trong giây lát trên bộ ngực nở nang và những bắp thịt cuồn cuộn hằn rõ sau bộ quân phục. Phúc ngồi cạnh, mặt đỏ bừng thẹn thùng, nhún nhường khi nghe thấy những lời khen ngợi của đám đông. Bị vẻ đẹp can trường, dũng cảm của Phúc lôi cuốn, trái tim Luyến loạn nhịp, muốn nhảy khỏi lồng ngực. Người đàn ông bỗng sáng rực lên quả quyết, phô bầy sức mạnh tiềm tàng chất chứa trong cơ thể vạm vỡ. Đôi mắt Luyến long lanh nhìn Phúc đam mê, ngưỡng mộ. Vào cua, chiếc xe khách nghiêng đi, xô họ va vào nhau. Loạng choạng áp vai Phúc, ngửi thấy mùi mồ hôi và hơi thở mạnh mẽ đàn ông, lồng ngực  cô gái thổn thức. 

Mấy ngày phép, người lâng lâng, miệng huýt sáo, anh Trung úy biên phòng hăm hở phóng xe lên thị trấn Đăng Châu. Gặp nhau, đôi mắt bồ câu lúng liếng làm Phúc ngẩn ngơ. Ngoài trời mưa rả rích. Giọt cà phê rơi tí tách. Đôi trẻ rủ rỉ tâm tình. 10 ngày phép trôi nhanh. Buổi chia tay, sánh bước bên nhau, họ vừa đi vừa rì rầm trò chuyện. Vẻ xúc động, ngước đôi mắt trong trẻo Luyến xao xuyến nhìn ánh sáng lấp lánh trong đôi cánh cửa tâm hồn dịu dàng và ấm áp của người đàn ông. Họ hẹn gặp nhau vào lễ hội hoa tam giác mạch cuối năm. Cao nguyên đá, điểm du lịch lý thú mà Luyến đến một lần và muốn đến nữa. 

Chuyến đi để lại ấn tượng mạnh trong lòng Luyến. Nhưng không phải những danh thắng độc đáo, những phiên chợ vùng cao đậm bản sắc văn hóa dân tộc. Làm khách đồn biên phòng, chứng kiến cuộc sống khó khăn, vất vả và những gian khổ, hi sinh của người lính mang quân hàm xanh, nước mắt Luyến ứa ra. Cảm nhau từ cái nhìn đầu tiên, Luyến “say nắng” chàng Trung úy biên phòng bởi sự can trường, tính thẳng thắn, tốt bụng. Ngược lại, nét đằm thắm, tinh tế, gợi cảm của cô giao dịch viên ngân hàng làm chàng trai say đắm. Những giây phút ở bên Phúc, bao giờ cô cũng gặp cảm giác thật bình yên. Mỗi lời nói, cử chỉ, hành động của anh đều chứa đựng sự ân cần, ấm áp. Rời ghế nhà trường, va chạm với trường đời, Luyến bớt đi ít nhiều mơ mộng, càng sống cô càng nhận ra cuộc đời không đẹp như trong sách vở và phim ảnh. Những suy nghĩ thấu đáo của anh sĩ quan trẻ như chiếc la bàn định hướng và chắp cánh cho cuộc sống bay bổng những hoài bão và ước mơ của cô.

Thời gian trôi vèo. Qua mấy mùa hoa tam giác mạch. Sự rung cảm của trái tim đã khiến họ mong mỏi được sống bên nhau. Buổi ra mắt bố mẹ Luyến là bước khởi đầu. Ông bà Nhãn nhìn nhau, tủm tỉm gật đầu. Chàng trai cao lớn, khôi ngô, ăn nói lễ phép. Một bữa ăn vui vẻ, ấm áp và mùi trà thơm lan tỏa khiến không khí trong nhà trở nên ấm cúng, đậm tình thân gia đình. Qua rằm Trung thu, Phúc đưa người yêu về quê ra mắt bố mẹ. Ngắm cô gái phố thị xinh đẹp, sắc sảo, hai bậc song thân gượng gạo nhìn nhau, thở dài. Ánh nhìn ấy không qua được đôi mắt cô giao dịch viên ngân hàng thông minh, nhạy cảm. Luyến tự hỏi, cha mẹ Phúc tại sao không vui khi gặp mình? 

Luyến khéo léo chuyện trò kết thân cùng cô cháu họ, điều băn khoăn mới sáng tỏ. Ông bà sinh hạ được ba người con, hai trai, một gái. Tối dạ, người anh cả bỏ học giữa chừng, hết làm ruộng lại làm thợ. Kém duyên, ngoài ba mươi anh cả vẫn lẻ bóng đi về. Đùng một cái, anh cả khăng khăng đòi cưới cô gái xóm chợ xinh đẹp, lẳng lơ. Vừa tập tễnh bước vào nhà chồng, con dâu nằng nặc giục chồng xin cha mẹ cho ra ở riêng. Quán nước đầu làng nhanh chóng hút khách đàn ông bởi cô chủ quán có đôi mắt hút hồn, ăn mặc bạo dạn. Đi xa, về gần, hôm nào gã lái xe tải cũng  ghé vào ỡm ờ với cô chủ quán. Làm thợ nề theo công trình, hàng tháng trời anh cả mới về nhà. Những đêm dài xa chồng, cô vợ trằn trọc, đầu óc mụ mị, ngả nghiêng. Không làm chủ được mình cô ta ngả vào vòng tay gã lái xe. Nghe làng xóm xì xào, đêm khuya, ruột gan bồn chồn, bà Mơ chân thấp chân cao ra

nhà con dâu. Bà tá hỏa, trước cửa nhà lù lù chiếc xe tải. Trong nhà ánh đèn le lói, cửa ra vào khóa trái. Sinh nghi, mở cửa sau bước vào, bà hét lên đau đớn. Đôi gian phu, dâm phụ lồm cồm bò dậy vơ vội quần áo chạy biến. Làm ăn xa trở về, uất hận, cay đắng, người chồng tội nghiệp nằm bẹp trong buồng. Sáng hôm sau, anh cả bỏ nhà đi biệt tăm. Hiểu rõ sự tình, lòng Luyến không còn gợn những băn khoăn. Nhưng sao vẫn còn những trầm mặc, u hoài? Luyến thẫn thờ nhìn mái ngói, sân gạch nhuộm sắc màu vàng vọt của nắng chiều.

Mỗi sáng, Luyến ngắm mình trong gương. Hài lòng với gương mặt, làn da, dáng người của mình, miệng cô gái nở nụ cười mãn nguyện. Những hôm cùng bạn bè đi chơi phố, nhìn những đôi trai gái hạnh phúc sánh vai bên nhau, Luyến bỗng thấy tủi thân. Nhớ tới người yêu, cô khao khát được gần gũi Phúc cả về thể xác lẫn tinh thần. Nhưng cô biết đấy chỉ là mơ ước. Thời gian hai người bên nhau thật eo hẹp, thay vào đó là những năm tháng đằng đẵng đợi chờ. Mỗi khi gặp nhau, sự chân thành và vững chãi ở Phúc làm cho Luyến tăng thêm nghị lực và niềm tin. Tình yêu của anh đã che chở, làm chỗ dựa, khích lệ cô trong cuộc sống. Luyến cố gắng hoàn thiện cho mình đẹp cả về hình thể và tâm hồn để xứng đáng với anh.

Đêm khuya, cái lạnh thấu xương của vùng núi cao cắt vào da thịt khiến Phúc trằn trọc không sao ngủ được. Mãi đến gần sáng, anh mới chìm vào giấc ngủ sau mấy ngày căng thẳng, mệt mỏi trên chặng đường tuần tra biên giới. Không khí trong lành, mát rượi của buổi sớm mai và tiếng chim hót véo von đánh thức Phúc. Xa nhau, cồn cào nỗi nhớ hoặc khi gặp điều gì gay cấn, Phúc thường nhắm mắt lại nghĩ đến người yêu. Luyến đã lôi cuốn hút anh bằng một cái gì đó sâu nặng không sao phân tích nổi. Gương mặt xinh đẹp, trong trắng, hiền dịu của Luyến lại lung linh, rực rỡ trước mắt. Lúc đó cái cảm giác nhớ nhung, hi vọng lại xâm chiếm tâm hồn anh, giúp cho anh giữ được thăng bằng, sống tốt đẹp hơn. Hai người ước hẹn, tháng sau anh về phép, họ sẽ kết hôn. Không lâu nữa thôi, họ sẽ mãi mãi là của nhau. Nghĩ đến đó, trong người Phúc trào lên cảm giác lâng lâng, ngọt ngào, êm ái.

Đám cưới của họ vào cuối đông. Trời giá rét. Canh tư, tiếng gà đã bắt đầu eo óc gáy từ xa. Luyến trở mình thao thức. Chị lắng nghe cái lạnh ùa về. Kéo tấm chăn trùm lên đầu, Luyến cố nằm thêm một lúc nữa song tâm trạng băn khoăn không sao ngủ nổi. Nằm bên cạnh, tay ôm ngang người vợ, chú rể vẫn ngủ say. Luyến rón rén ngồi dậy mở cửa bước ra ngoài. Ngoài trời, gió vẫn ù ù thổi. Những tàu lá chuối quất vào nhau ràn rạt. Luyến lặng lẽ quét dọn, đun nước, chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Những việc lặt vặt của một nàng dâu mới ở thôn quê mà bà Nhãn dặn đi dặn lại con gái, Luyến nhớ kỹ trong đầu. Xong việc, trở lại phòng ngủ, cô dâu mới phát hoảng khi thấy mẹ chồng đang khom người săm soi tấm trải giường.  Chưa kịp định thần, ánh mắt mẹ chồng khiến khắp người cô nổi gai. Ánh mắt nghiệt ngã chứa đựng sự hoài nghi, trách móc. Không để Luyến kịp nói một lời, bà Mơ quay lưng, cau có đóng sập cánh cửa phòng. Ngày đến ủy ban đăng ký kết hôn, hai người đã là của nhau. Bẽ bàng, ngao ngán, Luyến đứng như trời trồng. Gần trưa đi ra ngoài về, Luyến đứng ngoài cửa buồng hồi lâu lặng lẽ nhìn mẹ chồng thẫn thờ trước tấm ga trải giường. Bất giác hai vai Luyến chùng xuống như bị một gánh nặng vô hình đang đè lên. Lòng cô nặng trĩu.

Nhà Luyến có hai chị em. Thằng em cậu sống cùng bố mẹ, sau này nghiễm nhiên thừa kế ngôi nhà mặt phố. Ngôi nhà xinh xắn trong ngõ là của hồi môn khi Luyến lấy chồng. Được cha mẹ chồng đồng ý, tuần sau đôi tân lang, tân nương ra ở riêng sống trong ngôi nhà hạnh phúc của mình. Về làm dâu nhà chồng, phong tục, tập quán, lối sống khác biệt, Luyến tự nhủ, mình sẽ mở lòng sống thật với chính mình và với mọi người. Tình yêu thương và sự sẻ chia sẽ là chìa khóa vạn năng giúp cô mở những cánh cửa khép kín. Nhưng từ lúc nào Luyến thấy ngại ngần, bất an khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của mẹ chồng. Hai mươi sáu tuổi, cô dâu mới đang độ xuân sắc mặn mà, làn da trắng hồng mịn màng, vành môi thắm, đôi mắt to đen nhưng nhức hút hồn đàn ông. Mẹ chồng kín đáo nhìn con dâu rồi quay đi lén tiếng thở dài. Sự lạnh lùng và những lời nói dửng dưng của mẹ chồng khiến Luyến thấy chạnh lòng, đau xót. Những lời nói như đay như nghiến, như xoáy vào tâm can Luyến. Lòng chị thắt lại, cảm giác hụt hẫng rồi ngột ngạt dâng lên.

Sau ngày cưới, Phúc trở về đơn vị. Vừa bén hơi nhau đã phải xa nhau, đôi vợ chồng trẻ ôm chặt lấy nhau, thẫn thờ. Nhìn theo bóng chồng, thổn thức trong lòng, Luyến thấy mắt mình nhòe đi, môi mặn đắng.

Hết giờ làm, Luyến tắt máy vi tính, cất sổ sách, giấy tờ rồi xăm xăm bước ra cổng cơ quan. Bỗng chị thấy hoa mắt, buồn nôn, toàn thân mệt mỏi. Gắng gượng phóng xe máy về nhà, chỉ kịp mở cửa chị ngã vật ra giường, thiếp đi. Thời gian gần đây, chị vẫn cảm thấy khó ở trong người như vậy, nhưng không rõ rệt như lần này. Soi gương, nhìn hai bên thái dương nổi gân xanh Luyến chợt nghĩ, hay mình đã có thai? Xin cơ quan nghỉ một buổi, sáng nay Luyến đến bệnh viện. Biết mình có thai, tim Luyến đập rộn, niềm vui ngập tràn, người lâng lâng. Trong người chị có một sinh linh đang tồn tại mang dòng máu của vợ chồng chị. Cúi đầu nhìn xuống bụng sắp lùm lên đang cựa quậy một mầm sống. Luyến ngất ngây, hình dung ngôi nhà nhỏ oe oe tiếng khóc đáng yêu con trẻ. Hình dung con đến tuổi đi học, hai vợ chồng nắm tay con trai tung tăng tới trường. Những ý nghĩ ấy làm chị thấy vui vẻ, nhẹ nhõm trong lòng, quên đi những nỗi vất vả, khó nhọc khi mang thai. Đi chợ huyện, bà Mơ rẽ vào thăm con. Thấy con dâu khó ở, mệt mỏi, buồn nôn, bỏ bữa, mẹ chồng  nhìn con dâu, nửa mừng vui, nửa nghi hoặc. Ánh mắt bà sáng lên rồi bỗng tối sầm. Nhìn dáng vẻ mệt mỏi và cái cổ ngẳng của con dâu, bà Mơ không khỏi băn khoăn. Ngày nghỉ về quê chồng, con dâu thứ chu đáo mọi việc lớn nhỏ trong gia đình, họ tộc. Nhanh nhẹn, xởi lởi, ăn ở có trước, có sau, nó được người trong họ, ngoài làng quý mến.

Xa chồng, Luyến quay quắt trong nhớ nhung. Hàng đêm, chị ôm chiếc gối đôi trò chuyện với đứa con trong bụng. Trước ngày Luyến trở dạ, cả tháng trời qua sóng điện thoại hai vợ chồng sôi nổi bàn chuyện đặt tên con. Luyến chuyển dạ vào lúc nửa đêm. Mỗi lần cơn đau nổi lên, mồ hôi Luyến vã ra như tắm. Nằm trên giường sản phụ, chị nghiến răng chịu đau để khỏi kêu thành tiếng. Đứng thập thò ngoài cửa phòng sinh, Phúc bồn chồn lo lắng, đứng lên ngồi xuống. Anh nhảy cẫng lên khi nghe tiếng trẻ khóc chào đời. Đôi mắt tươi rói, bà Nhãn hỉ hả nắm tay bà thông gia:

- Tiếng khóc oe oe, đích thị là con trai.

Hồi hộp, tim đập mạnh, bà Mơ lấy tay đỡ ngực:

- Vâng, thế là hai gia đình chúng ta có thêm một thành viên mới.

Sung sướng bế trên tay đứa trẻ sơ sinh bụ bẫm, Phúc cười tít. Anh thấy lòng thanh thản và tự hào. Dòng máu gia tộc chảy qua bao đời sẽ còn tiếp tục chảy thêm một thế hệ nữa. Đỡ cháu bé từ tay con trai, khuôn mặt căng thẳng của bà Mơ giãn ra khi thấy đứa cháu trai giống Phúc như tạc. Đang nằm thiêm thiếp sau ca vượt cạn, Luyến mở mắt ra nhìn mẹ chồng, mẹ đẻ. Nụ cười chị yếu ớt nhưng ngập tràn hạnh phúc. 

Miệng tủm tỉm cười, bà Mơ nhẹ nhõm bước ra ngoài.

Mùa xuân mong ước bấy lâu đã về. Những chồi non cựa mình, nhú mầm xanh non trên những cành cây khẳng khiu trụi lá. Từng hạt sương sớm long lanh trên những cánh hoa đào rung rinh trong gió như mỉm cười với nắng xuân.

M.T.S

Tin tức khác

Thơ

Tân Trào nhớ Bác

24-04-2024| 53 lượt xem

Chuồn chuồn đi gánh cơn mưa

22-04-2024| 70 lượt xem

Bài học của búp bê

22-04-2024| 63 lượt xem

Tiệc rừng

22-04-2024| 57 lượt xem

Trước mộ Nguyễn Tuân

22-04-2024| 67 lượt xem

Văn học nước ngoài

Guillaume Apollinaire

11-04-2024| 126 lượt xem

Đồ tể

20-11-2023| 457 lượt xem