Bùi Việt Phương
Dừng xe lại, hóa ra Hàm Yên
Cũng là cái duyên, gặp ngay quán nhỏ,
Sắn, khoai luộc, chè xanh, kẹo lạc
Cái vị dân gian ngọt suốt Việt Nam mình.
Chị bán nước thật thà dẫu chẳng cần xinh
Tay chai sần nghe chừng không khéo nói,
Kể chuyện dòng sông,
Sông bỗng hóa đời mình.
Nắng trưa hanh, sông Lô còn trở lại
Những làng mạc, bờ tre rắn rỏi
Núi đồi trầm ngâm, phù sa lập làng
Trung du đằm thương…
Vừa bước đi đã giật mình tự hỏi
Chân ta vẫn còn trên đất Hàm Yên.
16/01/2024