Tạ Bá Hương
tôi yêu tấc đất quê nhà
như yêu cổ tích của bà năm xưa
tiếng gà eo óc ban trưa
ngẫm thương dáng chị nắng mưa đi về
cỏ gầy bạc mớm chân đê
cây còm cõi sống chẳng chê đất nghèo
lặng thầm nhớ lặng thầm yêu
khúc sông nặng chở bao nhiêu đắp bồi
cánh đồng gieo hạt mồ hôi
đường cày cha dạy cho tôi lần đầu
đói nghèo biết sẻ san nhau
giếng làng đêm thức tiếng gầu lâm râm
mẹ thời chiếc áo sồi thâm
tháng ba buốt ngọn kim châm của trời
nợ nần từng vốc mồ hôi
tôi thành "chúa chổm" cả đời trả, vay
trả cho vết nứt bàn tay
trả cho màu mỡ những ngày xa quê