Cao Xuân Thái
Qua bão lũ trời lại xanh thăm thẳm
Đông vừa sang đã se thắt trong lòng
Vườn em nở hoa vàng như cổ tích
Lòng tôi buồn sỏi đá bên sông
Chim di trú về nam hối hả
Núi Dùm dâng sương khói êm đềm
Cổng trời bản Dao ngôi sao hôm đã dậy
Gió đại ngàn mang ẩm ướt vào đêm
Tôi đi dọc những lối xưa kỷ niệm
Con đường bờ sông Phan Thiết, Xuân Hòa...
Nghe ngân nga tiếng chuông núi Cố
Sang làng Tằm gặp miền đất cỏ hoa
Không nỡ xa dẫu cuộc đời muôn nẻo
Cho dù khổ đau, hy vọng, đợi chờ
Anh buông neo ngắm trăng tròn vành vạnh
Có một thành Tuyên trong mỗi áng thi ca
Câu thơ viết lại thương sang bến lở
Thương lên đại ngàn sấm dội đêm đêm
Sương tuyết mái đầu thời gian bạc trắng
Đêm rộng dài đã hanh lạnh rồi em...