Tạ Bá Hương
xa cách quá tưởng đâu còn dễ gặp
bạn bè xưa mỗi đứa một con đường
đời chẳng thể dửng dưng cơm áo
ta nặng lòng mắc nợ văn chương
ngày gặp lại đóng bè xuôi ký ức
em và ta ngượng nghịu giấu nhau cười
nhớ cô bé mười năm ngồi chung lớp
đợi tan trường ta lẽo đẽo làm đuôi
ừ ngày ấy chúng mình hay trốn học
túm năm tụm bảy dọc triền sông
nắng và gió đốt khô vàng mái tóc
vệt roi cha hằn vết tím bầm
ừ giờ đã đi hết thời nông nổi
kẻ neo quê, xuống phố, lên đồi
kẻ lấy vợ sinh con...chỉ riêng ta lận đận
lứa chúng mình "tam thập" đến nơi
em cười ta đa mang thêm nặng nợ
kiếm tìm trong những cái hư vô
ngõ vắng đêm về trên gác trọ
nỗi đau ta em chưa trải bao giờ
28-11-2024
27-11-2024
26-11-2024