Tíc tắc

Thứ ba, ngày 20-06-2023, 14:21| 1.004 lượt xem

Truyện ngắn của Đỗ Anh Mỹ

  

Minh họa của Tân Hà

 

Ba lần bấm chuông, không thấy động tĩnh, Tân xoay nắm đấm, đẩy cửa bước vào. Chiếc xe Everest của bà chủ đứng một mình ở góc nhà. Không thấy đôi dép của anh Quốc, Tân toan khép cửa đi ra. Chợt nghe tiếng phụ nữ từ trong nhà xẵng giọng hỏi ra:

- Ai đấy?... Anh Quốc đi vắng!

- Chào chị! Là tôi!... Tôi tưởng anh có nhà...!

- Anh Quốc có điện thoại, đi rồi! Lại họp! Kỷ nguyên này là kỷ nguyên họp à? - Chủ nhà như cố nói lên điều gì.

- Tôi xin phép...! - Tân không để ý đến thái độ của quý phu nhân, vội cáo từ.

- Ngày nghỉ cuối tuần,... cậu vội gì chứ? Lâu không đến nhà, sợ không có chuyện gì để nói à? - Giọng chủ nhà    bâng quơ.

- Tôi tìm anh Quốc,... có chút việc! - Tân không có ý quanh co.

- Vội thì tùy cậu. Tôi đâu dám giữ! - Chủ nhà vô cớ đổ nỗi niềm lên Tân, xô cửa bước ra.

Tân sững sờ, một cơ thể hiển hiện trong bộ áo váy lộng lẫy. Trên vai, một tấm khăn gen quàng theo kiểu các quý bà thường khoác trên vai. Mùi nước hoa dìu dịu theo gió bay ra. Chân Tân bị chôn giữa nhà. Hai bàn tay thừa không biết để đâu. Tân chợt nghĩ, chắc vợ chồng anh Quốc tối nay định đi đâu, thì anh Quốc...! Các quý phu nhân thời nay, thật...! Nghĩ thế, Tân lại buột miệng nói điều chợt đến:

- Chị mặc bộ này,... đẹp quá!

- Là quà kỷ niệm ngày cưới. Anh Quốc mua ở Đà Lạt đấy! Tôi thích mặc đi với anh Quốc ngày nghỉ cuối tuần! - Giọng chủ nhà bỗng xởi lởi hẳn ra.

Không hiểu sao, Tân lại đến chôn chân bên chiếc ghế sofa.

- Ngồi xuống đi! - Chủ nhà lơ đãng giục - Tôi không lấy tiền ngồi của ai bao giờ đâu!... Cậu uống trà, hay cà phê? - Chủ nhà đổi giọng, vồn vã.

- Cám ơn! Tôi đang vội...! - Tân thật thà.

- Thế,... tôi rót rượu!... Cậu định để tôi uống rượu một mình à? - Chủ nhà lấp lửng - Cậu đồng ý không? Mọi cái vội trên đời..., đều đáng ghét!

Miệng nói, tay chủ nhà đặt lên bàn hai chiếc ly, chắt rượu, chạm khẽ hai miệng ly vào nhau, mắt nhìn vào mắt khách, nói:

- Mời cậu! Chúc ngày nghỉ cuối tuần vui vẻ!

- Nhỡ anh Quốc về! - Tân không hiểu tại sao lại buột ra câu này.

- Cậu chả đang cần gặp anh Quốc là gì!

- Tôi xin lỗi! - Khách cười bối rối.

Cả hai cười ngượng nghịu. Hai ánh mắt lạ dần. Khách ngập ngừng chạm ly. Chủ nhà ngửa cổ, dốc cạn ly rượu, lại rót.

Cặp mắt ngà ngà đang nhìn ly rượu thành hai của người phụ nữ lần lượt lướt trên khuôn mặt hồng hào, vóc người cân đối từng làm cho nhiều người, kể cả các chàng trai phải thèm khát của Tân. Đôi mắt vời vợi nhìn vào mắt Tân. Sao đôi mắt của cậu ta hiền khô và nhút nhát? Nhìn Tân, Hiền tưởng tượng những lần, khi cơ thể mình đang hừng hực chờ chồng, thì nửa đêm, người ta lại dìu về cho Hiền một lão còm say xỉn! Hai giọt nước tự dưng ứa ra từ khóe mắt, lăn xuống gò má. Hiền xót xa cho một thời mơ mộng sai lầm, quyết bằng mọi cách để chiếm được trái tim anh Quốc, trở thành quý phu nhân trọng vọng của một ông Sếp lắm quyền, nhiều tiền! Chợt nhớ ra điều gì, Hiền kín đáo thấm giọt nước lăn xuống gò má, hỏi:

- Tân xem ảnh du lịch của... anh Quốc chưa? - Tim Hiền hồi hộp.

- Vâng! à!... chưa! - Khách giật mình, bối rối như bị bắt quả tang đang làm điều mờ ám.

- Để tôi lấy cho xem nhé. Đằng nào chả chờ anh Quốc về. Đúng không?

Chủ nhà ôm ra một tập ảnh, lại ngồi cạnh Tân, chọn mấy tấm ảnh mà mình thích, chìa ra trước mặt khách:

- ... Tân biết chỗ này không?

- Cổng Một, Bãi Sau, Vũng Tàu!

- Đúng rồi! Hôm ấy,... định ngồi lên lưng con cá heo chụp cơ, - Chủ nhà lấp lửng xưng hô - nhưng leo mãi không được,... đành đứng ôm cổ nó đấy! Còn đây, đố... Tân biết, ở chỗ nào?

- Đà Lạt, sau Hồ Than Thở!

- Chỗ nào Tân cũng biết nhỉ! - Hiền hưng phấn xích lại gần Tân.

- Là... tôi cứ đi tháp tùng anh Quốc! - Tân cựa người, ngồi dịch ra.

- Hôm ấy,... Hiền, à tôi, bảo tay quản tượng đổi chỗ, cho chụp một kiểu. ... Cậu biết không? Lúc đầu, con voi ngoãy đầu nguây nguẩy nhé. Sau, không biết tay quản tượng nói gì vào tai nó, nó mới chịu cho Hiền ngồi lên đầu nó để chụp đấy! - Chủ nhà vui sướng cười híp hai mắt, quên hết nỗi niềm, vì đã có một người đồng cảm. Hiền xích lại gần hơn.

- Còn đây?... Tân xem...! - Chủ nhà chọn ra một tấm hình, chìa về phía Tân, vô tình trượt dép, đổ xuống ghế sofa. Bộ ngực ấm áp chỉ cách một lớp lụa mỏng chạm vào vai Tân. Dòng điện cảm chạy trong người khiến Tân giật mình, ngồi dịch ra xa, nhưng lại vô tình làm cho chủ nhà hẫng hụt ngã vào lòng. Hai gò má Hiền chuyển sang màu cánh sen. Cơ thể phây phây, làn da mịn màng thăng hoa. Tân cố làm ra vẻ vô cảm, cầm tấm ảnh giật mình thốt lên:

- Là Sư tử...!

- Có thế... đã giật mình! Sư tử đá thôi!

- Tôi... tưởng...!

Mắt chủ nhà nhìn vào mắt Tân, cười. Tân chăm chú nhìn tấm ảnh. Một phụ nữ đang ôm cổ một con sư tử, mắt lim dim, hàm răng đều đặn, trắng ngần đang cắn chặt cái lưỡi vị chúa sơn lâm! Chợt nhận ra điều gì, Tân bảo:

- Là bộ áo váy này đây?!

- ... Tân tinh thật đấy!

Chủ nhà vui sướng reo lên. Tân nhận thấy hơi thở của người phụ nữ đang ấm dần lên, phả vào má Tân nóng hổi. Hơi ấm từ bộ ngực lan tỏa làm tim Tân rộn ràng. Lần đầu tiên Tân nhận thấy, hơi ấm từ bộ ngực người phụ nữ lạ làm cho trái tim mình loạn nhịp. Hai gò má chủ nhà chuyển sang màu mận chín. Mùi hương từ tóc, từ đôi vai mềm ngây ngất. Tân bất giác toan đặt tay lên đôi vai nóng hổi, không hiểu sao, lại đưa tay lên nhìn đồng hồ, giật mình, bảo:

- Tôi phải đi tìm anh Quốc!

Tai Hiền mất hết thính giác. Tân bất thần đứng dậy, kéo chiếc dép bị giẫm dưới chân chủ nhà. Tim Hiền rộn ràng, đập thình thịch qua lớp vải lụa. Mặt Hiền biến sắc. Chủ nhà ném mạnh chiếc dép của khách ra cửa, giọng run từ trong ngực run ra, hét lên như con sư tử bị sập bẫy:

- Đi đi!... Trái tim đá! Đồ lạnh lùng! - Tấm thân hừng hực màu cánh sen đổ xuống chiếc sofa. Đôi gò má lúc nãy màu mận chín, giờ tái mét. Những âm thanh khô khốc nấc theo nhịp rung của đôi vai mềm.

Tân bàng hoàng bước ra, chôn chặt hai chân sau cánh cửa, tim loạn nhịp. Chiếc đồng hồ treo tường vọng ra âm thanh: tíc tắc.

Bỗng sau ngã ba có ánh đèn xe. Tân giật mình, bước vội ra xe, cầu cho ánh đèn không phải xe của anh Quốc, thâm tâm lại nghĩ, S­­­­­­­ếp về sớm đi!

Đ.A.M

Tin tức khác