Hội làng

Thứ sáu, ngày 10-02-2023, 09:26| 1.038 lượt xem

*** Truyện ngắn của Mai Thái Sơn

 

Minh họa của Quảng Tâm

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Minh họa của Quảng Tâm

 

Máy bay hạ độ cao, Lụa mở cửa sổ. Bên ngoài, những đám mây xám vần vũ che phủ bầu trời. Xuống sân bay, trời ẩm thấp trút từng cơn mưa nặng hạt. Tài xế tắc xi căng mắt nhìn đường. Xe ô tô vun vút xuyên màn mưa. Ghế trên, Lụa bế con gái nhỏ. Hàng ghế dưới, thằng con trai tựa vai vào bố, thiu thiu ngủ. Xế chiều, trời hửng. Xa quê, lâu ngày trở lại tâm trạng bồn chồn, Lụa dán mắt vào cảnh vật bên đường. Một tỉnh lộ đi ngang qua đã thay đổi diện mạo ngôi làng vắng vẻ đìu hiu bên sông. Ruộng lúa, bãi ngô xanh mướt trải dài. Chùa làng cổ kính, rêu phong ẩn mình giữa bóng cây. Nghe tiếng ô tô, ông Vận luýnh quýnh chạy ra mở cổng. Bà mẹ đứng trân trân nhìn con gái cả số phận hẩm hiu xa tăm biệt tích bao năm trở về. Lụa ứa nước mắt, ôm chầm lấy mẹ. Dựa góc cột, người cha lặng lẽ thở dài, Khoa ngơ ngác bế con, kéo va ly quần áo vào nhà. Trở lại nơi chôn nhau, cắt rốn, làn khói mỏng manh bay lên từ ký ức làm mắt Lụa nhòa nước.

Buổi sáng, con đường trước mặt Bẹnh viện đa khoa tỉnh tấp nập người. Chiếc xe con đời mới đang lao nhanh bỗng phanh gấp ép cô gái đi sang đường ngã dụi vào vỉa hè. Xe mở cửa, người lái xe cuống quýt chạy lại đỡ cô gái:

- Cho anh xin lỗi, mải nghe điện thoại nên không làm chủ được tay lái. Em có đau không?

Mặt trắng bệch vì sợ hãi, cô gái thở hổn hển:

- Không sao, em chỉ hơi bị choáng.

Chàng trai chợt đứng sững. Cô gái đẹp quá. Bộ y phục rẻ tiền không che lấp được dáng người mảnh mai, làn da trắng hồng, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sáng, ẩn chứa một vẻ đẹp đằm thắm, dịu dàng. Chiếc cặp lồng vỡ nát, cháo đổ lênh láng ra đường. Ngượng nghịu, chàng trai gãi tai:

- Đổ hết cháo rồi còn gì. Em có người thân nằm bệnh viện?

Cô gái gật đầu: - Bố em bị bệnh tim.  

Chàng trai nhanh nhảu: - Em ngồi tạm đây, chờ anh một lát.

Dọn sạch mảnh nhựa, cháo đổ cho vào thùng rác, anh ta gửi xe vào bãi rồi chạy ù đến dãy hàng quán trước cổng bệnh viện. Lát sau chàng trai quay lại, tay phải nặng trĩu túi hoa quả, đường sữa, bánh kẹo, tay trái lủng lẳng cái cặp lồng đựng phở: Em cho anh vào thăm bác. Bối rối, cô gái gật đầu. Con gái đi cùng một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt rắn rỏi, ăn vận sang trọng, vợ chồng ông Vận sửng sốt nhìn nhau. Ngồi mép giường, Khoa lễ phép thăm hỏi bệnh tình ông Vận. Dềnh dàng đến khi các thầy thuốc đến từng phòng thăm khám bệnh nhân, Khoa mới cáo lui. Tối hôm sau, vợ chồng ông Vận ngây người khi thấy khách hiện trên khung cửa phòng bệnh. Ánh mắt Khoa rụt rè gặp đôi mắt bà Vận chằm chằm dò xét. Ánh điện đục ngầu, mờ ảo những bóng người vận blu trắng đi lại, những gương mặt rầu rĩ, lo âu. Trên giường, ông Vận người gầy như que củi, da xanh như tầu lá, thiêm thiếp ngủ. Giường bên, Lụa đang kiên nhẫn bón từng thìa cháo cho một  bệnh nhân cao tuổi. Tiếp chuyện khách, bà Vận  nén tiếng thở dài. Bố mắc bệnh trọng, đau ốm quanh năm, các em nhỏ dại. Lụa, cô con gái lớn phải bỏ học giữa chừng. Thức khuya dậy sớm, thân gái mảnh mai lầm lũi thay cha gánh vác việc gia đình. Liếc nhìn chàng trai, đôi mắt già nheo nheo đầy ẩn ý. Hiền lành, chịu khó Lụa được nhiều người trai đem lòng yêu thương. Nhưng trên vai nặng gánh gia đình, cô chẳng nhận lời ai. Đêm khuya, trằn trọc, hình bóng cô thôn nữ hiện trong đầu. Khoa tự nhủ, phải chinh phục được trái tim thanh khiết, dịu dàng của cô thôn nữ. Sáng thứ bảy, vào bệnh viện, Khoa ngơ ngác. Trên giường ông Vận vẫn nằm, một bệnh nhân nữ đang ôm ngực ho sù sụ.  Hẹp động mạch vành, phải đặt mấy cái stent, nhưng không đủ tiền thuốc thang, viện phí, ông Vận xin ra viện rồi. Muốn hỏi địa chỉ gia đình ư, anh xuống phòng hành chính. Mặt lờ đờ vì thiếu ngủ, chị điều dưỡng trực phòng bệnh che miệng ngáp dài khi nghe Khoa hỏi về ông Vận.

Hiếm hoi mới có ô tô con vào làng Trầm. Xe đỗ giữa làng, trẻ con chạy ùa ra. Người lái xe thò đầu hỏi đường về nhà ông Vận. Phía xa, ngôi nhà heo hút bên sông. Nặng trĩu trên tay túi hoa quả, kẹo bánh, thuốc đặc trị tim mạch, Khoa phăm phăm rảo bước. Người cha, cây cột cái đổ bệnh, ngôi nhà nhỏ bên sông lung lay trước bão lũ. Sự khốn khó hiện trên đồ đạc và gương mặt gia chủ, sầu héo, mệt mỏi. Hiện diện bất ngờ của chàng lãng tử  ở ngôi làng heo hút khiến đôi vợ chồng già nhìn nhau, chứa chan hy vọng. Luống cuống, bà Vận sai con nhỏ ra đồng tìm chị. Nghe tin Lụa chân thấp, chân cao chạy về. Nhìn cô thôn nữ xinh đẹp, dịu dàng, Khoa thầm nghĩ. Lụa chịu thương chịu khó chẳng khác nào cây tre mềm mại mà có sức sống dai bền không ngại nắng gió vươn lên dưới ánh mặt trời. Gần trưa, không muốn làm phiền gia chủ chuyện cơm nước, Khoa cáo từ. Lụa  tiễn khách ra xe. Bên sông, gió nhẹ. Dưới gốc cây gạo, đôi trai gái rầm rì. Nhìn vào mắt cô gái, chàng trai trải lòng. Bố mất sớm, mẹ đi bước nữa. Tình thương của mẹ dồn vào mấy đứa em cùng mẹ khác cha. Khoa cô độc ngay giữa ngôi nhà của mình. Học hết phổ thông, xuất khẩu lao động anh sang xứ sở kim chi làm nghề thủy thủ. Phiêu bạt qua nhiều bến cảng xa lạ, gương mặt lãng tử với chiếc ví dày cộp trong túi khiến Khoa sống phóng túng, phớt đời. Anh tiếp xúc với nhiều hạng người, nhiều mầu da từ các cô gái xinh đẹp, con nhà lành đến những người đàn bà phóng túng.  Tiếp xúc với phụ nữ, đôi mắt sâu thẳm, sắc sảo của Khoa ánh lên một vẻ kiêu hãnh, lạnh lùng. Vì thế những người phụ nữ cứ lướt qua bề mặt cuộc đời anh mà không để lại một dấu vết gì. Ngoài 30 tuổi, Khoa vẫn lẻ bóng đi về. 10 năm xa xứ, anh về nước hai lần. Ngày mẹ mất và lần này, bốc mộ. Không biết có phải trời xe duyên mà ngay lần gặp Lụa đầu tiên, Khoa linh tính, đây là người phụ nữ của đời mình. Ngồi bên Lụa, anh ngắm nhìn như uống lấy vẻ đẹp dịu dàng, thanh khiết trên khuôn mặt cô thôn nữ. Ánh mắt họ giao nhau. Tim chàng trai rộn rã đập, máu rần rật chảy trong huyết quản. Cô gái rạo rực một cảm giác kỳ lạ. Mở túi, Khoa ấn vào tay Lụa gói tiền:

- Hẹp động mạch vành phải đặt stent, nếu chậm sẽ nguy hiểm đến tính mạng, anh biếu ông cụ số tiền này đủ để trả tiền thuốc men, viện phí.

Lụa giãy nảy, xua tay từ chối: - Cảm ơn anh, nhưng em không dám nhận. Xin anh đừng để gia đình em khó nghĩ.

Nhíu mày, chàng trai vung tay quả quyết:

- Được rồi, bổn phận làm con, báo hiếu cha mẹ, số tiền lớn gấp bội, cha mẹ sẽ không bận lòng. 

Lụa ngơ ngác: - Anh nói gì, em

chưa hiểu?

Đắm đuối nhìn cô gái, giọng chàng trai dịu dàng: 

- Lụa ơi! Anh không muốn dấu lòng mình, ngay từ lần đầu gặp nhau anh đã thầm yêu em. Trong mắt anh, em là một cô gái tuyệt diệu, xinh đẹp, nết na mà trời đã xe duyên cho anh được gặp, được yêu.

Bất ngờ với lời tỏ tình say đắm của chàng trai, tai ù đi, tim đập loạn xạ, chân chợt run run, cô thôn nữ sững sờ. Trong men say ngọt ngào tình yêu, cô chợt lo sợ, một ngày nào đó lời anh theo mây trôi. Một lát sau trấn tĩnh lại, giọng cô gái run run theo hơi thở:

- Em biết anh là người tốt, là bờ vai tin cậy cho một gái quê vụng dại như em. Nhưng sự việc đến đột ngột quá, xin anh cho em được tĩnh tâm trước khi quyết định một việc hệ trọng của đời người.

Nắm tay cô gái, Khoa gật đầu:

- Đúng là đột ngột cho việc hệ trọng này, em đã biết gì về anh đâu? Nhưng thời gian dành cho hai chúng mình không nhiều, cuối tháng anh bay sang Hàn. Tối nay em thưa chuyện với cha mẹ, sáng mai anh sẽ xuống đây đón mẹ và em lên thăm gia đình anh.

Gần trưa, bờ sông vắng lặng. Bên gốc gạo cổ thụ, Lụa lần đầu say miết, ngợp tràn bởi nụ hôn nồng nàn của Khoa. Cô thôn nữ bối rối tan mềm trong vòng tay khỏe mạnh, nụ cười chàng trai tỏa nắng. Nhấc bổng cô gái lên, chàng trai xoay vòng. Đôi trai gái cười nghiêng ngả, lăn tròn. Ngả đầu vào vồng ngực rắn rỏi, nghe nhịp tim chàng trai rộn ràng, cô thôn nữ tràn đầy hy vọng. Trong tiềm thức ngọt ngào, Lụa vẫn ngỡ ngàng không tin mình có phúc phận tình yêu.

Phẫu thuật tim mạch thành công đã giúp cho sức khỏe của ông Vận được cải thiện rất nhiều. Mười ngày sau, ông đã nhúc nhắc động chân, động tay chăm sóc mảnh vườn. Cuộc đời như một giấc mơ, không lâu sau đám cưới, Lụa xách va ly sang xứ Hàn. Trong căn phòng nhỏ một thành phố ven biển ngập tràn ánh nắng, ngập tràn hạnh phúc, lần lượt hai thiên thần bé nhỏ của vợ chồng chị ra đời. Nghề thủy thủ biền biệt nay đây mai đó, vài tháng Khoa lại tạm biệt vợ con ra khơi. Thấm thoát, hai con thằng Học vào tiểu học, cái Nhung đi mẫu giáo. Tiễn chồng ra bến cảng. Trời bất chợt đổ mưa. Họ ngồi bên nhau trong tiệm cà phê gần cảng. Cái lặng yên bất ngờ của  phố biển sau cơn mưa chẳng hiểu sao đem lại cho Lụa cảm giác bồn chồn. Những ngày xa chồng, Lụa khắc khoải chờ mong. Thời gian chậm chạp trôi. Chẳng hiểu sao, suốt cả ngày hôm ấy, Lụa thấy nóng ruột. Đêm khuya, chuông điện thoại réo vang. Tiếng Việt lơ lớ, bập bõm câu được, câu chăng, người quản lý nghẹn ngào báo tin gặp bão tố giữa đại dương, tàu đắm, thủy thủ đoàn mất tích, việc tìm kiếm đang tiến hành. Mặt tái mét, một tay Lụa bám thành giường cho khỏi ngã, một tay ôm lấy mạng sườn. Ruột gan Lụa nóng như lửa đốt. Chị cảm giác trái tim mình như bị bóp nghẹt. Bàn tay Lụa đầy nước mắt. Những ngày chờ đợi căng thẳng, lo âu. Bao đêm không ngủ, Lụa tuyệt vọng sợ điều  khủng khiếp kéo đến. Ngoài trời rì rào tiếng mưa rơi, chị mủi lòng muốn khóc. Nơi đất khách, quê người, vắng anh rồi, chị biết chọn gì làm kế mưu sinh trong cuộc đời ngổn ngang đầy ngã rẽ. Nửa đêm, chuông điện thoại đột ngột réo. Khác với giọng buồn bã, ủ ê mọi lần, tiếng người quản lý mừng rỡ reo to: Tìm thấy Khoa rồi! Anh ấy đã được đưa về Hàn Quốc. Niềm vui vỡ òa, buông máy điện thoại, Lụa ứa nước mắt vì vui sướng. Tay bế con nhỏ, tay dắt con lớn, Lụa vào bệnh viện thăm chồng. Gặp nhau, người vợ sửng sốt. Gầy gò, thiểu não, tàn tạ sau ngày tháng gian truân, anh biến thành người khác. Mặc vợ con mừng rỡ nắm tay hỏi han, người đàn ông dửng dưng, mắt lơ láo nhìn trần nhà. Tiếng người quản lý ù bên tai. Tầu đắm, Khoa may mắn bám mảnh ván tầu. Một mình trôi dạt giữa biển khơi. Chống trọi giữa bão tố. Quay cuồng giữa nắng gió. Bị cái đói, cái khát hành hạ. Sau mấy ngày bám mảnh ván tầu lênh đênh trên biển, Khoa trôi dạt vào một hoang đảo. Tỉnh dậy, bản năng sống đã giúp anh gượng dậy tìm nước uống. Lượm cỏ cây, anh đốt lửa để nướng cua cá và báo hiệu cho tầu bè qua lại. Mấy ngày sau, Khoa được tầu buôn đi gần đảo phát hiện. Anh được cứu sống, nhưng mất hết trí nhớ, sức khỏe bị suy giảm 60%. Nhìn chồng, nhìn con, nước mắt Lụa bấn loạn, chảy ngược vào trong. Không thể tiếp tục theo nghề thủ thủy, bàn đi tính lại, vợ chồng quyết định về nước.

Cha mắc trọng bệnh, gánh nặng gia đình đặt lên vai cô gái. Lấy chồng sinh con, cuộc đời Lụa thảnh thơi bước sang trang mới. Không may, chồng gặp nạn. Một lần nữa, gánh nặng đặt lên đôi vai gầy. Số tiền đền bù tai nạn lao động, vợ chồng mua một khu đất rộng ven đường. Chồng lấy thú điền viên dưỡng bệnh. Vợ mở cửa hàng tạp hóa làm kế sinh nhai. Giữa màu xanh ngút ngàn bình yên, mát lành của làng quê, lòng Khoa thấy lắng lại, dịu êm. Hạnh phúc gia đình đầm ấm, không gian thoáng đạt bên vườn cây, ao cá, dưỡng thần, dưỡng tâm, Khoa dần khôi phục được trí nhớ. Mê cờ tướng từ ngày mới đi biển, Khoa tìm lại lối chơi cờ dũng mãnh mà tinh tế, khéo léo ngày nào. Vợ chồng chụm đầu tính toán quy hoạch lại mảnh vườn, lựa chọn những loại cây trồng, vật nuôi phù hợp. Cửa hàng tạp hóa kinh doanh những loại gì mang lại hiệu quả kinh tế cao. Không lâu, một ngôi nhà hai tầng, tầng trên phòng ngủ, tầng dưới cửa hàng tạp hóa mọc lên giữa vườn cây trái xum xuê.

Trong tiềm thức người làng Trầm, sáo diều là biểu tượng của sự thanh bình, khát vọng bay xa, xua tan xui xẻo. Chiều hè, gió lồng lộng thổi qua triền đê, dân làng lại háo hức rủ nhau đi thả diều. Về  quê, thằng Học, cái Nhung bị những cánh sáo diều cuốn hút. Chiều nào, hai anh em cũng dõi mắt lên bầu trời chờ mong những cánh diều như những cánh chim rực rỡ sắc mầu vi vu bay lượn. Hòa quyện trong gió, tiếng sáo diều trong trẻo vang xa khắp xóm làng. Chiều con, Khoa lân la sang hàng xóm học làm sáo diều. Trưa hè, mấy bố con hì hục vót tre, uốn khung, cắt dán lưỡi gà, làm ống sáo. Lúc rảnh rỗi, ông Vận sang chơi cũng xúm vào, cặm cụi góp nhặt những niềm vui từ mảnh ký ức xưa. Cánh diều bay lên mang theo những ước mơ, khát vọng tuổi thơ. Nhìn ánh mắt hào hứng của chồng con, niềm vui dào dạt  trong lòng Lụa.

Đầu xuân, làng mở hội. Mặc áo dài, thoa một chút má hồng Lụa đã nghe thấy lòng mình rộn ràng như trống hội. Hội làng  rộn rã, tưng bừng các trò chơi dân gian ném còn, đấu vật, cờ người, kéo co, chọi gà. Hội cờ làng Trầm to nhất vùng, thu hút kỳ thủ khắp nơi về đua tài. Tiếng trống hội đổ dồn. Sân đình, hội cờ đang diễn ra trận chung kết. Mọi người  bị hút về đấy, chen chân vòng trong, vòng ngoài. Mấy mẹ con Lụa hết mê mải  vào cuộc thi ném còn lại dán mắt vào thi kéo co. Nghe loa phóng thanh xướng tên kỳ thú Nguyễn Trọng Khoa đoạt giải Nhất môn cờ, mấy mẹ con hào hứng kéo nhau chạy lại. Lúc trao giải, Ban Tổ chức tròn mắt, sửng sốt. Trên bục, cả bầu đoàn thê tử nhà Khoa, Lụa xếp thành hàng dài, vui vẻ cười.

Tin tức khác