Câu chuyện của gà mái

Thứ ba, ngày 20-06-2023, 14:40| 1.125 lượt xem

Truyện thiếu nhi của Trần Thị Nhung

Minh họa của An Bình

 

Mùa hè tới rồi, trời bắt đầu nóng nực.

Ở một khu vườn nọ, dưới bờ dậu chanh leo rậm rì. Lũ gà nằm ườn tránh nóng, chúng chen chúc nhau giành chỗ mát, tranh luận những chuyện không đầu không cuối rang rang cả khu vườn.

Một chú trống choai nhoài lên rổn roảng: Này các cậu, từ khi chúng ta được chủ đưa về đây nuôi cuộc sống tự do sung sướng, thóc, ngô ăn thoải mái, vườn rộng tha hồ chơi, không như chỗ cũ suốt ngày bị nhốt, ăn còn không đủ no.

Cô gà mái mơ bên cạnh hưởng ứng: Đúng vậy, như tôi đây này giờ ra dáng thiếu nữ rồi, lông cánh đều mượt như tơ. Vừa nói nàng ta vừa đứng dậy dang đôi cánh điệu đà. Chú trống choai khác vội nhảy tót lên cành cao hơn hô dõng dạc: Mọi người nghe đây, tôi đã có thể gọi mặt trời mỗi sáng. Vừa nói chàng ta vừa vươn dài cổ ọ ó ọ ò o... Cả lũ cười sặc sụa vì tiếng gáy đứt quãng chưa vỡ giọng của nó. Chắc nó xấu hổ nên vội nhảy xuống đất nằm im thin thít. Sau trận cười no bụng thì cả đàn thì thầm rúc rích rồi lăn ra ngủ. Bóng trưa tròn quanh giậu chanh leo im phăng phắc.

Lại nói về khu vườn. Có đủ các loại cây và hoa trái, nào bưởi, nào bơ, ổi, na, xoài... mùa nào trái đó. Hoa cỏ cứ chen nhau xanh tốt. Từ khi ông chủ mang bọn gà về, chúng bằng nắm tay ngơ ngác. Giờ thì chúng biết đây chính là thiên đường mơ ước rồi. Cuối vườn có cây sấu cổ thụ chim chóc ở đâu kéo về hót líu lo.

Nơi ở của ông chủ là ngôi nhà gần sát cạnh, có chú chó hiền hiền ít tiếng và chú mèo béo ú thi thoảng lại kêu vài tiếng meo meo. Riêng góc vườn bên phải là nơi cấm kị mà bọn gà không đứa nào dám bén mảng tới. Khi về đây, bọn chúng đã được bác gà mái duy nhất sống lâu ngày ở đây dặn dò: Bọn mi cứ ăn no rồi ra vườn chơi, bắt sâu dọn cỏ hộ ông chủ, nhưng cấm đứa nào được vào mon men đến khu góc vườn có cái chuồng  kia. Cả bọn đều nghe lời, nhưng không khỏi tò mò mỗi khi kiếm ăn ở gần hoặc đi ngang qua đó. Những âm thanh khịt khịt, thi thoảng rít lên dữ dằn kèm theo tiếng lục cục va đập vào cột gỗ. Con trọi đen không nén được tò mò, sau nhiều lần rụt rè thì quyết định rón rén lại gần, nó tròn mắt hét lên: "lợn lòi". Thế là đứa ở gần mách đứa xa hơn, trong chốc nhát cả lũ gà đều biết phía góc vườn bên phải kia là chỗ ở của lợn lòi. Ngay lập tức đàn gà chạy vây quanh bác gà mái thi nhau hỏi chuyện. Lúc này bác gà mái mới chậm rãi kể:

Từ đầu mùa thu ông chủ đưa về con lợn lòi nhỏ xíu chừng chục ký, màu lông nó hung hung lại có cả sọc dưa. Khi đó các anh chị em cùng đàn lứa với tôi hãy còn đông, bọn tôi và lợn lòi sống chan hòa cùng ăn cùng ngủ trong căn nhà ông chủ thiết kế cho bọn tôi. Thời gian trôi qua khá vui vẻ. Mùa đông tới lợn lòi chăm chỉ lắm, hôm nào cũng đi bẻ cành lá tha về làm tổ. Mỗi ngày trước khi trời tối nó đều làm cái việc là dọn căn nhà chung, một mình nó vừa lấy mõm ủi và cào bằng chân trước sạch như có người quét, bao nhiêu rác rưởi đất cát thậm chí cả phân gà khô đều được vun lại nơi nó nằm. Cành lá nó để ngụy trang bên trên người rồi mới yên tâm nằm ngủ. Chắc tổ tiên của nó đã truyền dạy bản năng sinh tồn trong tự nhiên, mặc dù ở nơi an toàn như nhà ông chủ mà nó vẫn phòng bị rất kỹ.

Mỗi ngày nó mỗi lớn hơn, nhu cầu ăn uống nhiều hơn. Nó bắt đầu tranh ăn, và chỉ khi nào nó ăn đủ no rồi bọn gà chúng tôi mới được ăn, còn chưa kể mỗi khi nó tăng động lại ngậm cành cây lùa chúng tôi khắp vườn.

Một ngày đẹp trời ông chủ đi vắng, nó đã có hành động rất lạ, sau khi đuổi bọn tôi chạy sã cánh thì cậu út nhất đàn đã bị nó cắn cho một cái vào cổ và xơi tái luôn. Ông chủ về, hôm sau cho bọn tôi ăn đếm đi đếm lại vẫn thiếu thì cứ đi tìm. Chúng tôi đều biết nhưng không có cách nào nói cho ông chủ hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Rồi ngày đẹp trời tiếp theo ông lại đi vắng. Lần này ông dặn chú chó trông nhà và đàn gà. Khi chú chó loanh quanh ở đó thì lợn lòi cảnh giác lắm, nó tỏ ra ngoan ngoãn. Chó thấy yên ổn thì lên trước nhà thăm dò. Ở dưới vườn trận thảm chiến đã xảy ra, bạn thân của tôi là bác gà mái vàng sơ ý kiếm ăn không để ý đã bị lợn lòi tấn công từ phía sau. Bộ lông mượt mà vàng óng phút chốc bay tả tơi cùng tiếng kêu thất thanh "quác quác...". Xong rồi bạn tôi ơi. Chú chó nghe tiếng kêu vội lao xuống vườn nhưng không kịp nữa rồi. Đành nhặt xác bác gà mái vàng về để sân báo cáo khi ông chủ về.

Khỏi phải nói ông chủ đã rất buồn, lại tưởng lỗi của chú chó. Ông cho rằng chú chó đã cắn gà và hối hận nên ra vẻ nhận lỗi, ông chủ đã nhốt chú vào chuồng và phạt không cho ăn cơm. Nó cứ ấm ử phân trần nhưng ông chủ không nghe và từ chối hiểu.

Buổi sáng nọ khi cho bọn tôi ăn ông thấy chỉ có lợn lòi ở máng, còn bọn gà không con nào dám lại gần ông thấy hơi lạ, ngầm quan sát thấy sự nhớn nhác của đàn gà ông ngầm hiểu ra câu chuyện, bèn đi lên nhà  và nhẹ nhàng đi xuống nấp ở góc khuất quan sát. Sau khi no nê lợn lòi nằm kềnh bên cạnh máng, hễ bóng dáng con gà nào gần tới là nó vục dậy đuổi tới tấp. Không nhịn được tức ông chủ cầm roi ra, nó hốt hoảng chạy khắp vườn; "này thì ăn tham, này thì cắn gà, láo quá". Ông thầm trách mình đã phạt nhầm chú chó ngoan. Ngay hôm sau ông làm một cái chuồng bên phải góc vườn và nhốt riêng lợn lòi từ bấy đến nay.

Nghe xong câu chuyện cả đàn tim vẫn đập thình thịch như vừa trải qua chuyện bác gà mái kể. Rồi một giọng cất lên: Anh chị em của bác đông lắm mà họ đâu mà chỉ còn mình bác?

Bác gà mái lại rầu rĩ. Họ chết hết trong một trận đại dịch tên là "cúm gà", duy chỉ còn tôi chống cự lại với bệnh vì tôi chăm chỉ ăn và uống thuốc nhất, ông chủ thương nên vẫn nuôi từ bấy đến giờ. Cả đàn hiểu chuyện nên càng thương và nghe lời bác gà mái hơn.

Hôm nay thời tiết thật dễ chịu, mới sáng ra giàn hoa Sử quân tử trước sân nhà ông chủ đã thơm ngào ngạt. Tiếng chim chuyền cành từ ngọn na rồi qua cây sấu hót líu lo. Ông chủ hiền từ tốt bụng cho bọn tôi ăn rất sớm rồi ra vườn hái rất nhiều trái cây. Nghe nói ngày tết Thiếu nhi các cháu ông về chơi thăm ông, ông hái cho chúng ít hoa trái vườn nhà để chúng vui phá cỗ. Sướng nhất chú chó và bạn mèo béo, vừa được các cháu của ông chủ chơi cùng lại còn được ăn kẹo, bọn gà nhìn mà chỉ có mơ thôi.

Buổi trưa tại dậu chanh leo mát mẻ, câu chuyện về tết thiếu nhi của họ nhà gà lại diễn ra rôm rả. Nhưng cũng kể từ khi ấy, lũ gà biết cảnh giác mỗi khi đi ngang qua chỗ lợn lòi ở và chợt nghĩ biết đâu một ngày lợn lòi xổng chuồng... chỉ nghĩ thôi đã sợ.

T.T.N

Tin tức khác