Chín mươi chín ngọn núi

Thứ sáu, ngày 10-02-2023, 10:27| 1.224 lượt xem

Truyện ngắn của Tiếu Diện

 

Minh họa của Hoàng Ngọc Anh

 

Ta vén mây lén nhìn xuống trần gian. Cố hương chỉ là một nét chấm nhỏ xa xa mờ ảo. Từ hôm Tổng chủ thông tri về việc hạ trần, ta nôn nao chờ đợi. Những hình ảnh tiền kiếp hiện lên sống động, dải sông mềm mại uốn quanh những ngọn núi, những cách đồng trĩu lúa, những bông hoa dại xanh vàng đỏ lấm tấm ven đường. Độ vài hôm nữa thôi ta có thể gặp lại cảnh cũ.

Những đám mây bồng bềnh in hình dưới con xuống con suối trong văn vắt, cô thôn nữ nghèo vùng thượng du đưa tay xuống suối vờn bóng mây. Lòng nàng vẩn vơ đến người tình, chàng trai vùng hạ du ở bản dưới. Lời mẹ nàng còn văng vẳng bên tai “Bỏ đi con, đừng với cao làm gì.”. Nàng nhớ đến những ánh mắt khinh nhờn mỉa mai của những người trong hai bản. Nàng chưa bao giờ có ý định với cao. Nhưng làm sao để ngăn con tim ngừng thổn thức? Cô gái non nớt mãi vẫn không thể hiểu vì sao nàng không được yêu người giàu sang, vì sao nàng không thể lấy người khác bản? Nhìn sợi chỉ đỏ định tình đeo ở cổ tay, lòng nàng thoáng chút rung động, nàng nhớ ánh mắt âu yếm dịu dàng của người yêu. Nàng nắm tay chặt lại. Đúng. Nàng không thể từ bỏ. Cả hai sẽ cùng trốn đi đến một nơi nào đó thật xa, cùng dựng lên một căn nhà nho nhỏ và cùng trồng trọt trên cánh đồng. Nghĩ đến đó lòng nàng khấp khởi.

Đêm trăng tròn vành vạnh, một mình nàng đứng đợi ở đỉnh núi cao. Lòng nàng thấp thỏm không hiểu vì lẽ gì mà người yêu chưa đến. Sương đêm thấm lạnh hai bờ vai, tiếng côn trùng rỉ rả. Màn đêm tĩnh mịch càng tăng lên cái lạnh lẽo, buồn tủi và lo lắng. Nàng vẫn đứng tựa vào cây gió, tay nắm chặt sợi chỉ đỏ, nàng ngửi thấy mùi trầm thoảng ra từ vỏ cây gió. Trời càng về khuya càng gió lạnh, nàng vẫn không thấy bóng dáng người yêu. Hay là chàng đã phụ nàng? Hay là những lời nói trước giờ chỉ là gian dối? Nàng còn biết làm gì hơn là đứng đợi ở dưới gốc cây này. Nàng giờ đây cũng không thể nào quay lại nhà đẻ.

Đến gần sáng nàng kiệt sức, dưới chân núi nàng nghe tiếng lao xao. Hình như dân hai bản đang đi tìm nàng. Thoảng trong tiếng gió nàng nghe được tiếng gầm gừ “Phải bắt bằng được nó! Bắt nó trả lại chiếc kiềng vàng.” Nàng không hiểu họ đang nói gì. Nàng sợ hãi bỏ chạy lên đến đỉnh núi. Dân hai bản hò hét đuổi theo nàng. Khi đến bên vực thẳm không còn đường lui nàng sợ hãi nhìn xuống vực sâu. Toán người hung tợn lăm le kéo tới. Nàng thấy rõ anh trai của người yêu nàng dẫn đầu tốp người, hắn ta hùng hổ chỉ trỏ “Chính ả, ả là kẻ trộm kiềng vàng.” Nàng sợ hãi không ngờ bản thân bị vu oan. Nàng lắc đầu lia lịa. Nhưng liệu ai sẽ tin nàng? Nàng ngó xuống vực sâu, hít một hơi dài bình tĩnh nhắc từng chữ “Ta không hề lấy trộm kiềng vàng.” Nàng lao người xuống vực sâu để lại tiếng gào thét, la ó.

Vì quá oan ức và vấn vương nơi trần thế, hương hồn của nàng lởn vởn trên đỉnh núi cùng với gió gào thét nơi đây. Nàng loang quoanh cố gắng tìm người yêu nhưng hai cõi khác nhau nên chẳng thể nào thấy hình bóng chàng. Cũng chẳng thể tìm ra nguyên nhân hôm ấy chàng không đến. Một hôm trăng tròn một vị Thiên vân du qua đây tình cờ bắt gặp oan hồn của nàng thôn nữ. Vị Thiên thương tình oan hồn ẩn uất phiêu bạt vấn vương nơi đèo cao dốc thẳm này. Vị Thiên dừng lại đề nghị nàng “Con có muốn theo ta về trời”. Nàng vẫn còn nhiều muộn phiền ở nơi này nên lắc đầu  không chịu đi. Vị Thiên khuyên can “Con hãy rũ bỏ hết những muộn phiền oan ức.” Nàng gạt nước mắt, nương theo vị Thiên lên trời hóa thân vào một chú chim phượng hoàng xinh đẹp. Phượng hoàng sống một cuộc sống sung túc nhàn nhã trong vườn Thiên Uyển. Trên cổ phượng hoàng có một sợi lông rực đỏ, lưu lại vết tích của sợi chỉ đỏ năm xưa.

Chuyện tiền kiếp mà ta vẫn còn nhớ đến ngày hôm nay. Tưởng rằng cảnh đẹp, quả ngon trên chốn thiên đàng này khiến ta sẽ quên hết. Nhưng dường như lòng ta vẫn còn nặng tình, vẫn còn chút vương vấn trần gian. Phượng hoàng đỏ thở dài, nhỏ một giọt nước mắt xót thương nàng thôn nữ ở tiền kiếp.

Tổng chủ giao đàn phượng hoàng 100 con cho Thiên sứ. Thiên sứ sẽ dẫn đàn phượng hoàng xuống trần gian. Mỗi chú chim phượng hoàng sẽ đậu lên một đỉnh núi và các vị thần nhà trời sẽ làm phép gia trì, xây dựng thành lũy giúp cho vùng đất ấy mãi mãi trù phú, thanh bình. Trọng trách của mỗi chú chim phượng hoàng là rất lớn. Đàn phượng hoàng lao xao “Nghe đâu dưới trần đã tìm được nơi có 100 ngọn núi.” “Hẳn là nơi đó phong cảnh hữu tình.” Ta im lặng nghe các anh chị trong bầy chuyện trò. Kiếp trước ở trần gian ta bị xua đuổi còn giờ đây người trần đang mong mỏi ngong ngóng chờ đợi ta từng ngày. Nghĩ đến đó lòng ta có chút chua xót. Phượng hoàng ta cũng mong muốn dân chúng no ấm, an vui, thiên hạ thái bình nên cũng sẽ gắng chọn một vị trí thật tốt một ngọn núi cao đậu lên đó để các vị thần dễ dàng làm phép.

Đàn phượng hoàng ngay ngắn chỉnh tề xếp thành một hàng dài, ta chọn vị trí cuối cùng vì muốn trên đường bay đến 100 ngọn núi có chút thong thả nhìn ngắm giang sơn. Phượng hoàng đầu đàn xòe rộng cánh khoe bộ lông sặc sỡ rồi sải dài cất cánh bay xuống trần, những chú phượng hoàng nối tiếp theo đường bay của phượng hoàng đầu đàn. Những sải cánh sặc sỡ lung linh sáng rỡ bầu trời.

Người dân hôm ấy cùng hân hoan ngó lên bầu trời chiêm ngưỡng cảnh tượng ngàn năm có một. Cả bầu trời rợp cánh của những chú phượng hoàng. Người dân kẻ chấp tay cầu nguyện, kẻ bàn tán xôn xao. Ta nghe được những tiếng thầm thì “Thời đại thịnh trị tới rồi.” “Từ nay về sau thiên hạ thái bình.” Lòng ta phấn chấn, ta phóng rộng tầm nhìn ngắm núi sông. Ngọn núi này, con sông này sao ta thấy quen quá, đúng rồi đây chính là nơi tiền kiếp khi xưa của nàng thôn nữ. Đôi cánh ta như chùn xuống, đôi mắt đảo quanh xem có thấy ai quen không. Cảnh cũ vẫn còn nhưng người xưa làm gì có đâu. Cũng đã qua trăm năm chứ ít gì?

Ta nghe tiếng trầm trồ kinh ngạc trong đám đông, ta phóng tầm mắt ra xa nơi phượng hoàng đầu đàn đang bay lượn. Phượng hoàng uy nghi tung cánh vút lên không trung lượn ba vòng rồi đậu xuống đỉnh núi cao nhất. Dáng đậu điềm tĩnh ung dung báo hiệu điềm lành sẽ xuất hiện khắp nơi. Ta nghe trong đám đông có tiếng nức nở cảm động. Lòng ta bồi hồi thổn thức. Ta vui thay cho người dân nơi trần thế, rồi tất cả sẽ được hưởng thanh bình ấm no mãi về sau.

Lần lượt từng chú phượng hoàng phóng vút lên và chọn cho mình một đỉnh núi cao và đáp xuống. Đến lượt ta con chim phượng hoàng với bộ lông dệt  từ màu sắc của vùng đất này. Ta phóng vút lên cao nhắm vào ngọn núi cuối cùng và chuẩn bị đậu lên thân cây cổ thụ cao trên đỉnh núi. Có điều gì đó không đúng. Ta ngập ngừng khép đôi cánh lai rồi lại phóng vút lên không trung. Mắt ta nhòe đi. Đây là ngọn núi giả, mới chỉ đắp lên được vài ba tháng. Hỡi ôi! Con người trần thế làm sao có thể qua được đôi mắt tinh tường của phượng hoàng ta? Nơi đây đích thị chỉ có 99 ngọn núi, để lừa dối các vị thần các ngươi đã đắp lên ngọn núi giả ư? Những tảng đá kia là giả mạo, những cành cây cao to kia tưởng chừng như mọc lên từ chục năm trước chẳng qua là được bứng rễ cách đây vài tháng trước. Ánh mắt người dân, ánh mắt các vị thiên thần và ánh mắt của những chú chim phượng hoàng khác đang dõi theo nhịp điệu uốn lượn của ta.

Ta trù trừ uốn lượn giữa không trung. Trong mắt ta hiện lên hình ảnh gian khổ của người dân ngày ngày gánh đất, gánh đá đắp lên ngọn núi giả này. Biết bao mồ hôi, máu, nước mắt đã đổ xuống đây. Ngọn núi này tuy giả nhưng những vất vả hy sinh, sự cần cù siêng năng của người dân nơi đây là thật.  Người dân xứng đáng được đền đáp, xứng đáng được các vị Thiên phù hộ. Ta cứ giả bộ ngó lơ đậu xuống ngọn núi giả đó, cố gắng giữ thế thật vững chãi trên thân cây mới trồng giả kia. Tất cả sẽ không ngừng tán thán vùng đất núi non trùng điệp này, các vị thần tiên sẽ gia trì cho vùng đất này. Với sự giúp sức của các vị thần mảnh đất này sẽ thịnh vượng.

Ta hạ cánh xuống gần chạm vào đỉnh núi. Ánh mắt ta rực đỏ. Ta phóng vút lên không trung về phía mặt trời. Những ánh mắt đang dõi theo ta ngỡ ngàng. Lòng kiêu hãnh của một con chim phượng hoàng không cho phép ta làm thế. Ta không thể lừa dối các vị thần, ta không thể lừa dối chính bản thân ta. Ta thấy mồ hôi công sức của người dân nhưng ta cũng thấy được nụ cười nham nhở của viên quan, những lằn roi hắn quật xuống người dân nơi đây. Ta không thể vì chút xót thương mà bao che cho sự giả dối và tàn bạo. Liệu nơi mà các ác, sự gian dối vẫn hoàng hành thì nơi đó có được thịnh trị yên ấm lâu dài được không? Dẫu cho có được tòa thành thiên tạo mà lòng người không ngay thẳng thì sự bền vững này được bao lâu. Ngậm ngùi đắng cay thay. Trần thế này vẫn luôn sẽ chịu cảnh trầm luân như thế nếu cái gian ác và lọc lừa vẫn còn tồn tại. Ta phóng vút lên cao xanh hét lên những tiếng thảng thốt. Âm thanh vọng khắp tứ bề.

Đàn phượng hoàng đang đậu trên 99 ngọn núi nghe tiếng ta kêu thất thanh cũng nâng cánh bay lại về trời cùng ta. Những đập cánh mạnh của đàn phượng hoàng làm rung chuyển đất đai. Đá và đất trên ngọn núi giả trượt xuống, cây cối trồng giả tạm trên ngọn núi giả trượt theo. Sự giả tạo hiển hiện ra trước mặt của người dân của các vị thần. Thiên sứ thở dài buồn bã theo đàn phượng hoàng bay về trời để lại tiếng than van tiếc rẻ.

Trong vườn Thiên Uyển những chú chim phượng hoàng vẫn còn bán tán lao xao về 99 ngọn núi dưới trần. Cảnh tưởng tuyệt đẹp nơi 99 ngọn núi tọa lạc vẫn vương vấn trong ánh mắt của các chú phượng hoàng. Ta ngậm ngùi vén mây lén nhìn xuống trần gian, ngắm những chấm nhỏ mờ ảo phía xa xa. Biết khi nào đàn phượng hoàng mới có dịp xuống lại trần gian?

T.D

Tin tức khác