Tống Đại Hồng

Cố nuôi con học thành nghề
Một đời mẹ gánh bốn bề bão giông
Nhà mình vốn nghiệp thuần nông
Bao năm lam lũ vẫn không thoát nghèo
Nhìn con thoăn thoắt leo trèo
Áo vàng mũ nhựa mình treo lưng trời
Lắp xà bắt sứ kéo tời
Nắng mưa bất chợt lấy giời làm ô
Mồ hôi mặn chát khát khô
Chợt thèm tiếng võng mẹ đưa thủa nào
Xoay vần trên đỉnh cột cao
Căng dây rung lắc chênh chao trưa hè
Điện qua trăm núi ngàn khe
Lòng mẹ quặn thắt dạ xe chín chiều
Nghề nông vất vả bao nhiêu
Vẫn chè vẫn thuốc trưa chiều nghỉ ngơi
Còn con làm việc chơi vơi
Hiểm nguy rình rập cả đời lo toan
Xóm làng đón điện hân hoan
Chỉ mong con được bình an trở về.

.jpg)


