Trang thơ nhiều tác giả

Thứ tư, ngày 15-02-2023, 10:03| 1.160 lượt xem

Đoàn Thị Ký

Mộng làng tằm

 

Nhà san sát nhau

Đánh số

Cánh đồng xưa Bãi Sậy, bãi Dâu

Nay lên phường lên phố

Ngõ hầu ăn trắng mặc trơn…

 

Gánh trên vai tròn thế kỷ

Bà trẻ tôi thành “cóc cụ” của làng

Ho một tiếng vọng ban mai tiếng gọi

Đánh trâu ra đồng

 

Mát lẽm phù sa nên luống, nên vồng

Vàng hoa bí rộ mùa chồng vợ

Lá dâu non đập quả tim non

Bụng mẹ bầu máy máy…

 

Bà trẻ bảo người làng như con cua con cáy

Uống nước dòng Lô uống cả mây trời

Ông trẻ như đám mây tích điện

Thanh xuân xưa…móm mém bà trẻ cười

Rụng rồi tóc lại mọc

Khỏi búi củ hành chắt lừa cắt tém

 

Không thể túm tóc mình

Ngược thời cuộc

Thì vẫn họ vẫn hàng

Người làng Tằm dệt mộng!

                             11/2022

 

Thy Nguyên

Cuối năm

 

Thêm một ngày nữa qua đi

Cho năm ngắn lại

Lạnh thấy lạnh hơn

Giá thấy giá hơn

Tờ lịch co ro bấy bớt.

 

Chúng mình đứng ở khuông cửa này

Câm lặng hay sứ giả

Sáng mai cũng thành quá khứ

Mắc võng đuổi nhau...

 

Chúng mình thản nhiên mặc đông

Hàng cây ngậm hạt xuân bung vỏ

Thấy chân bước giật lùi

Thấy ý nghĩ so đo...

 

Cảm giác đóng đinh

Mọi rộn rã reo ca

Hân hoan ái nộ

Không ai trả lời

từng câu hỏi mất đầu xuống dốc.

 

Một ngày căng hạt mưa

Cuối năm

Sấp ngửa nhạt tênh

Ghế đá xăm hình quả phụ

Đợi lộc xuân nhú chồi …

 

 

Nguyễn Bình

Đón Bác về Tuyên

 

Cầu Tình Húc én chao nghiêng

Chim như nói hộ xứ Tuyên xuân về

 

Sông Lô xanh ngọc mải mê

Cam vàng phố chợ sắc quê thắm màu

 

Câu then vút ngọt nhịp cầu

Hoa văn thổ cẩm… trao nhau nụ cười

 

Phố Tuyên níu chặt tình người

Quảng trường rực rỡ ngời ngời cờ bay

 

Đón Bác về sớm xuân nay

Câu thơ vang mãi: “Xuân này vui hơn”

 

Tri ân Người với cội nguồn

Con Hồng cháu Lạc trường tồn ngàn niên

 

Xứ Tuyên xuân đến mọi miền

Niềm tin son sắt vẹn nguyên dâng Người.

                             Xuân Quý Mão 2023

 

 

Hà Anh

Lửa thiêng Pà Thẻn

 

Lúa đã đầy bồ

Ngô vàng chật kho

Bản Pà Thẻn ấm no vui nhảy lửa

Hãy đốt lửa lên nào

Pà Sán Tẩu* rung  rộn rã

Pàn Dơ* thúc giục lòng trai Pà Thẻn

Lửa bập bùng

Núi trập trùng

Rừng mịt mùng

Hỡi các thần linh

Hỡi  thần núi

Hỡi  thần rừng

Hỡi  thần sông thần suối

Hãy về đây vui  cùng dân bản

Hòa vào các chàng trai Pà Thẻn

Toàn thân rung lên

Núi rung lên

Lửa bừng lên

Bản làng rung lên

Cầu cho già làng khỏe mạnh

Trẻ con mau lớn

Con trai Pà Thẻn mạnh như núi

Con gái Pà Thẻn rực hồng như lửa

 

Chỉ Còn lửa và lửa

Lửa hồng  trong mắt

Lửa sáng  trong tim

Xua tan bóng đêm

Đẩy lùi bệnh tật

Xua tan nỗi sợ

Xua tan hận thù

Phút giây này ta hòa với lửa

Thần linh hòa vào ta

Núi rừng ơi

Thần linh ơi

Bản làng ơi

Ta là con trai Pà Thẻn

*Vòng lắc và Đàn của thầy cúng Pà Thẻn

 

Lương Ngọc An

Lời cỏ

 

Nói điều gì nữa đi em

Chào nhau là lại giết thêm một ngày

Dời tay là dứt lìa tay

Quay lưng là tới lưu đày trần gian...

 

Em đừng bắt gió dở dang

Bắt lưng lửng nắng, bắt bàng bạc mây

Em đừng bắt cá thôi vây

Bắt chim thôi cánh kiếp này nghe em

 

Nỡ nào gọi nhớ bằng quên

Dối ngày bớt vắng, dối đêm bớt dài

Nỡ nào mượn bóng loài người

Đem về giăng khắp một trời vắng tênh...

 

Dấu chân đã bạc rêu xanh

Bàn chân còn vẫn phong phanh gót trần

Em đừng xa nữa lối gần

Để ta mượn cỏ nói thầm lời hoa

 

 

Thèn Hương

Hát về cuộc đời

 

Suối hát gì hỡi suối

mà róc rách bốn mùa

gió hát gì hỡi gió?

tối ngày mãi vi vu

 

Cây hát về cuộc đời

ban cho người trái ngọt

tháng ngày khoe hương, sắc

hoa hát về muôn nơi

 

Người hát gì hỡi người

mà vọng vang đất trời?

có hát lời con tim

một tình yêu không tuổi

 

Tôi hát gì hỡi tôi

một chồi non đang nhú

một lời ru đang ngân

về phía miền đất hứa.

 

Vi Thùy Linh

Xuân 97 của ông tôi

 

41 mùa Đông ông vắng nhà

41 Xuân chỉ mời được ông về ăn Tết qua khấn, gọi

Qua ngày giỗ ông là sang tháng Chạp

Số năm cháu mồ côi ông gần sát tuổi đời

 

Cầm tinh Hổ, ông khai bút vẽ Mèo

Tiếng gầm chúa sơn lâm vọng núi rừng Việt Bắc

Hiện thoáng nhanh Tiên ông, tóc râu bạc trắng

Cánh tay gày căng toile lụa vẽ thiên nhiên

Cháu kính mừng đại thọ hoạ sĩ Vi Kiến Minh

Ông đánh rơi thời gian khi 55 tuổi

Thương nhớ ông, chuyến dạy học cuối cùng lên Tuyên Quang

Cháu như hổ con gầm thét nỗi đau thiếu thốn

Sông Gâm dồn nước thành thủy điện Tuyên Quang, Chiêm Hóa

Mắt Linh cũng thành thuỷ điện nhớ thương

 

Hình ảnh ông là bức tranh ghép trong hồi ức học trò,

đồng nghiệp, người thân

Tranh sẽ hoàn thành năm thứ 42 khi ông cùng cháu đầu lòng

trở lại Tuyên Quang trước khi lên Trùng Khánh

Xuân là mùa hội, mùa hoa, mùa đặc sản

Ông ơi, cần gì những "Food tour" diệu vợi

Dân tộc Tày Nùng đầy món tuyệt vời

Hoa mận, lê trắng vờn mây lảng núi đồi

Chiêm Hóa mời bánh gai, chưng đen, bánh dày vừng đen,

thịt lợn đen, mắm cá ruộng

Lạp xường lúc lỉu, trĩu bếp thịt trâu

Tới Lâm Bình, nếm nộm da trâu, bánh nếp Tày nhân trứng kiến

Ông uống rượu ngô Na Hang, thưởng xôi ngũ sắc

Hương rừng toả lên tranh

Măng lưỡi lợn hầm, nghi ngút khói Tất niên

Ông thích thêm cơm lam Sơn Dương, hoa kè hấp thịt

Cháu vào rừng xanh, tìm hái bông chuông màu nâu đỏ

Là hoa kè (Núc nác) về nhồi thịt mời ông

Rồi ông thưởng trà Khau Mút, ăn cam Hàm Yên, hồng không hạt Xuân Vân

Ông chịu khó ăn thêm nào, dù răngyếu

Ông du ngoạn thảnh thơi xe đưa đón, cháu dìu

Ông ngủ sớm lên, để sáng mai thức dậy giữa núi rừng hứng khởi!

 

Linh tặng Linh món quà mừng tuổi

Là được cùng ông khám phá dân tộc mình

Sông Lô gọi sông Bằng

Qua bão táp thác ghềnh

Thăng bằng mùa Xuân khi tay nắm tay ông bà nội!

                                                          1/2023

 

Trần Vũ Long

Trở lại sông Lô

 

Anh trở lại với sông Lô

Nơi lần đầu chúng mình gặp mặt

Nhấp chén chưa say mà anh chếnh choáng

Hai phía con sông bên nào cũng lở

 

Sông Lô có điều gì khó nói

Mà mắt em ướt nhòe kỉ niệm

Anh ước thành cỏ dại

Xanh đôi bờ nhớ thương

 

Phố đã lên đèn, thành cổ bạc màu rêu

Anh lạc bước tìm gì không biết nữa

Sóng dội vào đêm

Em dội vào anh từng cơn khắc khoải

Sông Lô, mình anh đứng gió.

 

 

Nguyễn Hữu Dực

Chiều cuối năm

 

Chiều cuối năm nhẹ gót với Lô Giang

Bao ký ức ùa về loang sóng nước

Một năm lo toan bộn bề xuôi ngược

Nhìn lại mình thương lắm một miền quê

 

Hạt phù sa trăn trở tự nguồn về

Sự hồi sinh trên từng mầm nhỏ

Gió đôi bờ hát ru mùa thu cũ

Thuyền tre về thiếp ngủ triền sông

 

Nghe mùa xa gợi nhớ làng Tằm

Giờ vụ ngô đang trổ cờ làm hạt

Mía đã ngọt múa gươm trên trời thắm

Soi đã kè chờ cầu bắc sang sông

 

Thấy nhớ nao nao chuyến đò ngang

Cái nhìn đầu tiên khuất trong chiều ấy

Em ở đâu sao hững hờ đến vậy

Chiều cuối năm mình có nhớ về nhau

 

Năm tháng neo lại trên mái đầu

Trong đục vẫn một dòng xưa ấy

Nghe miêm man những giọt nguồn cuộn chảy

Thương lời ru của mẹ hôm nào.

 

 

Mai Văn Lạng

Ngộ

(Đọc, nghe, về Phật pháp tự ngộ)

 

Tuỳ đức để độ

Tuỳ duyên để sống

Tuỳ tâm để động

Tuỳ thời để hành

 

Sống trong thế giới

Phải trái khó phân

Tuỳ cách nhìn nhận

Bởi ta phàm trần

 

Mỗi ngày tự nhặt

Lấy một niềm vui

Góp trong cõi thế

Ra đi nhoẻn cười

 

Trên chùa tượng phật

Trong tâm phật ngồi

Hãy gieo phước báu

Nước mắt bớt rơi

 

Trong muôn triệu người

Ai không khỏi chết

Hãy tự giải thoát

Không cần cầu siêu

 

Nói thì lý thuyết

Tự HÀNH mỗi ngày

Được đâu cầu đấy

Không cần phúc ngay

 

Sống trong bể khổ

Tự NGỘ để vui

Kìa DUYÊN kìa KIẾP

Nhẹ trôi bên đời.

 

 

Tạ Bá Hương

Những câu thơ lận đận

 

Nửa đời

Lận đận với thơ

Những đêm trắng giấc

Những mờ mịt ta

 

Những còn chớp bể mưa sa

Những được mất

Cũng chỉ là mây bay

 

Ai người khóc mướn thương vay

Đời thơ cứu rỗi đời này được không?

 

Câu lục mải miết sang sông

Câu bát hun hút

Phía dông bão ngầm

 

Trang đời

Trang chữ

Ướt đầm

Bao nhiêu xác chữ cứ lầm lũi đau

 

Để ta còn biết thương nhau

Ai khốn khó?

Ai sang giầu?

Người ơi

 

Nhìn câu thơ đẫm mồ hôi

Ta về thả bến sông trôi với nguồn.

 

 

Trần Anh Thái

Mông lung

 

Sao chiều nhè nhẹ vào đêm

Xin đừng lay động cành mềm sương ơi

Bóng đi lặng phía cuối trời

Xòe bàn tay hứng giọt rơi sẽ sàng

Trời giăng trắng ánh mơ màng

Cõi mung lung nhặt thu vàng mung lung

Chín chiều không giữa không cùng

Mưa day dứt đến vô chừng cõi đêm

Ta và em với không tên

Giấc tan chầm chậm tận miền lặng im

Thiên thu lướt thướt đi tìm

Sông trời cuốn hết ưu phiền về sau

Sáng rồi trời vẫn mưa mau

Chốn xanh xa dậy giấc nhàu bụi rơi

Thu trôi trong ánh bời bời

Ta và em một bầu trời phiêu diêu.

 

 

Phạm Thúy Mơ

Xuân vẫy gọi

 

Quê em nơi anh đến

Âm vang tiếng sáo diều

Trời xanh, xanh đến vậy

Má ai hồng, lòng xiêu

 

Quê em nơi anh đến

Xuân về cam vàng ươm

Bóng ai hòa bóng núi

Tiếng chim rừng vấn vương

 

Mùa xuân đang vẫy gọi

Những đồi chè người ơi

Câu dân ca dìu dặt

Rừng keo xanh ngang trời

 

Quê em tha thiết mời

Cho anh về nơi ấy

Ngọt cam sành Hàm Yên

Nhớ thương người đến vậy

 

Ngày mai xa nơi đây

Bồng bềnh miền quê núi

Mùa cam còn vẫy gọi

Trong cõi lòng vấn vương.

 

 

Đinh Công Thủy

Mèo khoang dạy chuột

 

Con chuột nhắt hiếu động

Lục lọi suốt ngày đêm

Vừa chui dưới gậm bàn

Leo tót lên nóc tủ

 

Nó cắn quả đu đủ

Ăn trộm cả trứng gà

Lấy chạn bát làm nhà

Mâm cơm là sân bóng

 

Mèo khoang bực mình lắm

Rình tóm được cái đuôi

Bắt bằng được nó ngồi

Giở sách ra học thuộc

 

Ăn vụng là xấu nhất

Lục lọi mất vệ sinh

Không được cắn dây điện

Hỏng ti vi nhà mình

 

Tối đến phải đi ngủ

Cấm chạy nhảy lung tung

Giắt màn thật kỹ lưỡng

Không cho muỗi ngủ cùng

 

Chuột nghe chừng thấy phải

Vểnh ria, mắt lim dim

Mèo khen chuột học giỏi

Thưởng ngay gói bim bim.

 

 

Con vẹt lắm điều

 

Con vẹt nhà bé Châu

Có bộ lông xanh biếc

Thêm một chiếc mỏ khoằm

Cứng cứ như là thép

 

Cái miệng luôn lép bép

Cứ cẳn nhẳn cằn nhằn

Trừ những lúc mải ăn

Là không nghe thấy tiếng

 

Nó mắng mèo lười biếng

Chỉ nằm ngủ suốt ngày

Hò hét đuổi lũ chuột

Đang sục sạo đó đây

 

Thấy con nhện chăng dây

Nó chực bay ra bắt

Nhưng vướng cái lồng sắt

Thế là lại cằn nhằn

 

Mẹ bênh nó chằm chằm

Bảo nó tài ra phết

Cái gì nó cũng biết

Nói được cả tiếng người

 

Bé Châu bĩu môi cười

Chẳng qua là bắt chước.

 

Tin tức khác