Quê Gắn Số

Thứ hai, ngày 13-03-2023, 08:35| 1.074 lượt xem

 

Vẫn biết trên có trời dưới có đất  giữa là vạn vật cùng nảy nở sinh sôi và phát triển. Nhưng đôi khi mọi thứ  đảo lộn không theo một trình tự hay quy luật nào.

Ống quần bên thấp bên cao cỏ lồng vực bám dày đến háng, lão Soán chắp hai tay sau mông đi đi lại lại trong cái khoảng sân đầy phân ngỗng sau nhà nét mặt nhuốm màu nhựa chuối làm cho bộ răng vừa cài đặt giá trị hơn hai tạ thóc nếp cẩm nhà lão sáng quắc như kiếm ra trận của các chiến binh thời cổ.

Lão không oán trách dòng họ hay thầy bu khi xưa đặt cho mình cái tên mang âm hưởng của ca dao, lục bát.

 Lão chỉ buồn lão sinh ra không hợp thời, mệnh rơi ngay vào cung trắc, làm cho đến giờ gần tuổi bảy mươi vẫn lơ đơ lật đật, giá như nó là Soan thì có phải thanh tao nhẹ nhàng biết bao.

Đầu vụ hợp tác xã họp, các xã viên được thông báo, ông Ngỏng chủ nhiệm đã xuất giống và cô Ngậy kế toán có trách nhiệm hướng dẫn thực hành, ai nấy háo hức xắn quần lội ruộng, cày cày bừa bừa bón lót phân reo giắc hạt giống trên thửa ruộng nhà mình.

Khỏi phải nói công đoạn thế nào, tất cả đều làm y chang hướng dẫn, ấy thế  mà khi xuống mạ, nhà thằng cha Hớn đối diện nhà lão đi ăn cỗ hai hôm sau nó mới về, nó xuống sau nhà lão, không hiểu sao ruộng nó xanh rì tươi tốt lúa phất nhanh hơn nhà lão.

Bực không để đâu cho hết, nhất là khi vào bữa cơm mụ Ngoải vợ lão cứ chõ cái a lô về phía lão ca thán :

Cũng là ruộng ! Nhà họ cày cấy kiểu gì tốt thế, giống xuất như nhau cân lạng cũng có hơn gì đâu mà cây nào đụn nào ra đụn nấy…

Đúng là đàn bà, chỉ biết chổng mông sấp mặt xuống  nhìn mà không chịu biết, vấn đề là khi vào hạt giáp bông, thằng nào to hơn chắc hơn thằng nào.

Lão gầm lên, tay vẫn bê chặt bát cơm :

Nhà nó có con đi học đại học chưa, nhà nó đã xây được cái nhà hai tầng bằng nhà mình chưa ! Mở mồm ra là so đo rất ngu dốt.

Biết cái tính bốc đồng có tí văn hoá của lão, mụ vợ bặt luôn và phốc miếng cơm to vào miệng, mặt ráo hoảnh :

Trưởng thôn vừa thông báo trên loa, chốc nữa cử người đến từng nhà dán số, ông xem treo ở đâu chỉ họ đóng đinh nhá, tôi đi làm cỏ.

Tự dưng bày trò gắn số, thôn thì cứ  là thôn là xóm là làng cho nó dung dị bình an đi, số má làm gì như bị quản lí, mất hết vẻ đẹp oai phong của ngôi nhà.

Mấy hôm trước họp thôn xóm mọi người đều đã tranh luận gay gắt cả, ừ thì phải phát triển, phải đô thị hoá, nhưng cũng phải giữ gốc gác thôn làng, cứ tổ với khu phố nghe nó xa lạ nó hạn hẹp làm sao rồi lại bên chẵn bên lẻ…Nói tóm lại rất vớ vẩn. Ai cũng thích số chẵn cho hợp phong thuỷ, thì số lẻ nhà ai.

Phép vua thua lệ làng. Sau mấy tiêng đồng hồ xôn xao ầm ĩ, cuối cùng trưởng thôn đành phải ghi vào biên bản cuộc họp, đồng nhất ý kiến của một trăm phần trăm các hộ trong thôn, không có đánh số nhà theo kiểu trực diện bên chẵn bên lẻ,  cứ theo thứ tự  mà làm.

 Và cũng không nhận các số dán vào cổng cửa có mẫu số là ba, bốn, bảy. Những số đó xấu xui xẻo , gắn vào nhà ai sẽ tán gia bại sản làm ăn không ngó đầu lên được.

 Chẳng phải đợi lâu, chưa đến một giờ chiều, tay trưởng thôn đã đi cùng  hai  dân quân trong thôn khiêng khệ nệ bao tải đựng số nhà cùng búa, đinh, thang đến trước cổng nhà lão :

 Ông Soán ơi, ông Soán...ra nhận số nhà nhá.

 Lão hộc tốc chạy ra mắt mũi nhấp nháy :- Hôm nay là mùng bảy âm sao lại đi làm trò này, chúng mày có dở người không, có kiêng có lành chứ. Lão thở hắt ra xối xả mắng mặc kệ trưởng thôn phân bua này nọ.

- Thế em để cho nhà bác tự làm nhá, đi họp thôn bác không được phê bình chúng em thiếu trách nhiệm đấy.

Cả đám kéo nhau đi rồi lão mới lật giở  tấm biển khung nhôm to bằng hai bàn tay ra xem. Ui thầy bu ơi ! Tí lão tăng xông thổ huyết, tiên sư cái thằng trưởng thôn này, chiều hôm kia mình vừa biếu nhà nó quả mít na rõ ngon, thế mà nó ấn ngay cho mình cái số này có điên không, nó định tạo thêm việc cho nhà mình chắc.

 Lão không kịp xỏ dép chạy như bị chó đuổi theo tay trưởng thôn  suýt nữa thì chồ vào cô Ngậy kế toán hợp tác xã cũng là hàng xóm cách nhau hàng bờ rào cúc tần.

Ôi giời ơi ! Anh chạy đâu cũng vừa phải thôi, tí thì làm vỡ hết trứng của em đây này. Cô Ngậy giơ túi trứng về phía mặt lão.
Điên quá điên quá, cô để tôi phi nhanh cho nó hợp tính thời sự, nếu không hỏng, hỏng.

Nói rồi lão dứ cái biển số nhà vào mặt cô Ngậy.

- Há há há….Tưởng gì chứ chuyện này không vội vàng được đâu bác ơi, nhà em còn bị dính số một linh tám kia

- Cô bốc thế nào được số đẹp thế ?

- Đẹp cái con khỉ, thế ngang nhà em là cái bệnh viện suốt ngày ốm đau bệnh tật à.

- Nhà tôi đấy cô nhìn xem một một bốn có phải cứu hoả không, tôi dã mệnh hoả rồi, chúng nó còn cho số này, hoả gặp hoả để toi à ! Cô đợi tôi vào xóm gọi thêm một số nhà rồi cùng đến thằng trưởng thôn, không thể  xúc phạm mình thế này, họp thôn đã thống nhất thế rồi...

Nắng tháng bảy nửa vời tháng tám mới nứt toác mặt đất làm sao, mọi hơi thở cứ hầm hập va vào nhau rối trút xuống cỏ cây tê tái. Chim cũng chả thấy hót váng chảnh choẹ như ngày thường, bướm cũng không thấy bay la đà vờn trên những cánh hoa xuyến chi hoang dã mà dân cầy bừa gọi tên là cây cỏ đĩ. Bụi rậm giờ là nơi ẩn nấp văn minh nhất mà các giống loài cao cấp không thèm mó vào.

Đừng mơ lão Soán cô đơn trong cuộc chiến làng, thời trai trẻ lão đã từng soán ngôi trong đám thanh niên về ném đá thia lia và múa gậy vụt cào cào bọ xít mỗi khi vào vụ thụ phấn cho hoa kết quả các loại.

Cả đám hơn chục người phừng phừng khí thế, những mái đầu lơ thơ phất phơ vài lọn tóc pha màu lốm đốm, tay ai cũng cầm lăm lăm tấm biển in con số màu đen, bước thấp bước cao trong đỏ au ráng bão về phía cuối xóm nơi cư trú hợp pháp của trưởng thôn.

Dường như dự báo trước được sự nổi loạn của gió khi thay đổi thời tiết, tay trưởng thôn người nhỏ như cái kẹo mút dở, đi ăn đám chưa bao giờ được ngồi mâm trên vì cái tội lấy phải cô vợ không biết đẻ nếp tẻ.

Hắn nhanh nhẹn thưa thớt giơ tay chỉ lên cái biển số nhà đã được đóng đinh chặt chẽ ngay ngắn trên cổng :

Các bác thấy số nhà em đẹp không, toàn nhất nhất nhá, hhihihi….

Ba con một cụp giáo xếp hàng, số tịt thế kia mà hắn cũng hỉ hả sung sướng lạ thế.

Em chả mê tín chẵn lẻ này nọ làm gì cho đau đầu, mình cứ sống sao tốt đời đẹp đạo, không phạm pháp là được các bác ạ, còn về những kiến nghị của dân trong thôn, lãnh đạo các cấp có thẩm quyền nhất trí sẽ sửa là mười một a, mười hai bê…Bỏ ba và bốn, bảy đi cho hợp với lòng dân, các bác yên tâm nhá.

Còn biết nói gì nữa, nhà nó treo ba cái gậy lù lù thế kia, hoà đi cho không gian trong lành nhẹ lá phổi, đấng trượng phu là phải biết nên lùi giữ hoà khí cho đại cục, dù trong bụng lá gan vẫn nóng sôi lên, nhưng lão Soán đành dịu giọng.

Chú nói rồi đấy nhá, bọn tôi giờ cứ trả lại số nhà này cho chú, khi nào thay số a bờ cờ thì treo ngay, không lại mang tiếng chống đối, con tôi sắp tốt nghiệp đại học khó xin việc.
Dạ ! Tiện đây em cũng thông báo luôn, bác bá nào hộ nào còn người chưa tiêm phòng vắc xin cô vít mũi ba, đề nghị các bác đúng bảy giờ sáng ngày kia ngày hai mốt tháng bảy ra trạm y tế thôn để tiêm ạ.

Cả đám nguây nguẩy quay mông đi như chạy không ngoái đầu lại, cứ nghe nói đến con số là cả thôn sợ như kiểu trúng tà, dù họ có người cả đời chả bước nửa bàn chân ra khỏi cái ngõ làng, đi xin lửa về nấu cám chó cũng ngó đồng hồ chọn giờ chẵn chứ không kể gì đến những việc khác, chả trách cái tên gọi Thôn Làng Hũ luôn ngự chỗm chệ giữa đường vào cổng làng.

Đời có thay đổi, kệ ! Ai mặc áo sơ mi có cánh cổ cồn chồng ba lớp, mặc. Nhưng hễ bước chân đi là phải kị số ba và số bảy, họ nói là dính vào hai số đấy đi chơi còn lỗ huống hồ đi buôn.

Lão Soán lầm bầm : Đây thà chết trong chanh sả gừng còn hơn đi tiêm mũi ba định mệnh.

Con gái út đang học cấp hai của lão Soán nghe bố mình cứ lẩm bẩm mấy câu đó, nó lắc đầu bá vai mẹ thì thào : Bố hết thuốc chữa rồi mẹ ạ.

                                                                                      Tuyên Quang tháng 8 /2022

Hoàng Kim Yến

Tin tức khác