Vợ chồng bạn tôi

Thứ hai, ngày 27-02-2023, 09:17| 1.014 lượt xem

*** Nguyễn Đình Phạm Xá

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Minh họa của An Bình

 

Nó tên Thừa. Vợ tên Nhuận. Chúng rất đẹp đôi. Thằng chồng cao ráo, điển trai. Con vợ mỏng mày hay hạt, trắng trẻo, tốt  gái. Con vợ thật thà chất phác bao nhiêu, thì thằng chồng láu cá bấy nhiêu.  Và, chúng rất hay chê nhau. Con vợ chê thằng chồng lươn lẹo, mách qué. Thằng chồng chê con vợ ngu. Tôi chơi với cả hai. Chẳng vấn đề gì.

Một hôm, tôi ngồi với Nhuận, nàng thủ thỉ:

- Anh Xá này?

- Sao?

- Chồng em...

- Điển trai?

- Anh ấy nhà em điển trai là cái chắc rồi. Nhưng mà...

- Nhưng mà sao?

- Rất thủ đoạn!

Nghe nàng dùng cụm từ thủ đoạn để chê chồng, tự nhiên tôi bật buồn cười. Bởi vì, tôi trộm nghĩ, thử hỏi, dưới gầm giời này, có thằng đàn ông nào không thủ đoạn với vợ? Tôi thấy, hình như có một ông nhà văn đã tổng kết rằng, đối với vợ, muốn vui thì phải vừa lừa vừa nịnh. Mà vừa lừa vừa  nịnh không phải thủ đoạn thì là cái gì? Tôi hỏi ẫm ờ:

- Thừa nó thường xuyên vừa lừa, vừa nịnh em à?

- Vâng, nhà em thủ đoạn lắm. Em kể anh nghe một chuyện. Chuyện lâu rồi.

Và nàng nhẩn nha kể. Một chuyện từ những năm tám mươi của thế kỷ trước. Thời kinh tế còn khó khăn, chứ chưa phồn vinh như bây giờ. Nàng kể rất lòng thòng, dây cà dây muống, nhưng có thể tóm lược lại như thế này:

Tết ấy, theo bổn phận, vợ chồng nàng phải đi mừng tuổi bốn, năm nơi trong họ. Bốn, năm nơi, ít ra cũng phải bốn, năm hộp mứt; bốn, năm gói chè; bốn, năm gói thuốc lá. Những thứ ấy mậu dịch bán phân phối. Cứ cho là mua được đi, thì cũng phải một khoản tiền. Nhà thì nghèo, nàng lo. Nhưng chồng nàng bảo, không lo, cứ để hắn liệu. Vợ hỏi liệu thế nào, hắn lặng ngắt, không nói. Nàng hỏi kiểu gì hắn cũng không nói.

Nhuận có cô em gái xinh lắm, nàng giống chị như lột. Một cậu con trai trong bản đang muốn yêu. Tuy chưa đâu vào đâu, nhưng có lẽ vì chuyện này mà, nhằm dịp tết đến, hai mươi tám tháng chạp, cậu ta mang biếu vợ chồng Nhuận cặp bánh chưng. Khách về rồi, Thừa vui lắm. Hắn đi ra, đi vào, miệng cứ lẩm bẩm hoài: xong rồi, xong rồi. Vợ hỏi, xong rồi cái gì? Thừa lặng ngắt, không nói. Hai chín tết, hắn bảo vợ chuẩn bị đi mừng tuổi các bậc bề trên trong họ. Vợ hắn hỏi: Mừng tuổi bằng cái gì? Hắn nói: Tôi bảo đi thì hãy cứ đi.

Nhuận nghĩ bụng, chắc trên đường đi, chồng nàng sẽ sắm đồ. Chiếc xe đạp Phượng Hoàng, con nhớn ngồi trước. Thừa đưa vợ ôm cái túi, địu con nhỏ ngồi sau. Qua vạt đồi, hắn dừng xe, tạt xuống cái ngõ khuất ven đường, vặt hai quả cau lợn cọ, đưa vợ bảo bỏ túi. Nhuận mở túi bỏ cau, mới biết trong túi có một cái bánh chưng. Nàng lờ mờ hiểu, nhưng chưa hiểu hẳn.

Vào ngõ ông chú, dựng xe ngoài cổng, Thừa lấy cái bánh chưng, bạn trai của em vợ biếu hôm qua, cài thêm quả cau lợn cọ hắn vừa vặt, dắt tay vợ con rồng rắn vào mừng tuổi chú thím. Chú thím vui lắm. Nhà đang mổ lợn ăn tết. Ba phút sau, vợ chồng con cái náo nháo chào chú thím về. Bà thím vội xâu cái chân giò, đưa cho cháu, bảo cầm về nấu đông.

Thừa  mang cái chân giò ấy sang mừng tuổi bà dì, em gái mẹ hắn. Lúc về, dì cho cháu con cá chép to đùng còn đang giẫy đành đạch. Bởi vì nhà dì mới tháo ao sáng nay. Con cá chép ấy lại được mang mừng tuổi bà cô bên Nhuận. Lúc về, bà cô cho cháu cặp bánh chưng còn nóng hôi hổi gói khuôn tử tế...

Nàng kể dài, vợ chồng con cái đi mừng tuổi cô bác chú dì, dự kiến bốn năm nơi, sau lan man thành hơn chục nơi. Lúc đi mang mỗi cái bánh chưng khách biếu, lúc về thành hai cái. Kể xong, Nhuận cười như nắc nẻ. Và nàng kết luận bằng câu hỏi lại tôi:

- Anh Xá thấy nhà em có thủ

đoạn không?

Tôi khẽ cười hì hì, đặng có ý nắn lại nhận xét của nàng:

- Đấy không phải là thủ đoạn.

- Thì gọi là gì?

- Là... mánh khóe.

- Các anh chỉ hay bênh nhau. Thế mánh khóe là gì?

- Là... mưu mô.

- Mưu mô là gì?

- Là... tính toán.

Nàng nhìn tôi chúm chím cười. Nét chúm chím của nàng làm tôi phải vội vàng châm điếu thuốc, kéo một hơi thật dài, nhằm ngón chân út của nàng, thổi khói. Đặng, tôi bảo:

- Thừa nó đẹp trai, phong cách sang, hiền lành, tốt bụng, yêu vợ. Em đừng chê nó nhiều, tội nghiệp.

Nàng ráo hoảnh:

- Tội lội xuống sông.

Kỳ lạ. Lần nào Thừa đi chơi với tôi, hắn cũng lấy vợ ra chê, hắn chê vợ đủ kiểu. Hắn bảo, được cái tốt gái, chứ không hắn cho té lâu rồi.  Lần nào Nhuận đi chơi với tôi, nàng cũng lấy chồng ra chê, nàng cũng chê chồng đủ kiểu.

Tôi cũng đã đi tìm, gạ gẫm, tán tỉnh nhiều cô. Chả cô nào thèm lấy tôi. Tôi sống độc thân. Tôi muốn chê vợ, cũng không có vợ để mà chê. Buồn thì tôi đi chơi với bạn bè, đủ vui, mặc kệ, chả vấn đề gì, chả sao.

*

Hôm nay 30 tháng chạp. Xuân vào đến ngõ rồi. Tôi đang một mình thả hồn mơn man với những niềm riêng thì Nhuận vận bộ đồ bảo hộ cưỡi xe gắn máy tới. Ôi, ngắm nàng, tôi thấy cả một mùa xuân như còn mới nguyên, mịn mọng, thơm tho và tròn trịa. Nàng tủm tỉm cười:

- Ngồi một mình thôi à?

- Có một mình, không ngồi một mình thì ngồi mấy mình?

- Đang nghĩ gì thế?

- Chả nghĩ gì.

Nàng ghé tai tôi thì thầm:

- Đi.

- Đi đâu?

Mắt nàng lúng liếng:

- Hôm nay đẹp trời, vào rừng hái măng, nướng chấm muối ớt làm một chầu tất niên tẹt ga luôn...Thích không?

- Thích.

- Vậy đi.

- Đi ngay á?

- Đi ngay.

- Ừ. Đợi một tí.

Tôi vội vào toa lét đánh răng thật kỹ, cắt móng tay cẩn thận, cạo râu thật nhẵn nhụi. Và, mặc giày đi rừng. Xe bon bon. Gió núi hây hây. Trước tôi một vùng âm ấm hơi xuân- Một mùa xuân mới chắc mẩy, phì nhiêu, mênh mang và bát ngát. Ngồi sau ôm eo em vi vu, bỗng nghe văng vẳng từ bên kia quả núi vọng về, một giọng hát chứa chan tình: “Xuân về đời tươi thắm noọng ơi... ới. Xuân về đời tươi thắm... chỉ cha... á.  Khi gió ngàn gọi trăng về núi... Khi tiếng ca gọi tâm tình... ớ nọong”.

N.Đ.P.X

 

 

Tin tức khác