Tạ Bá Hương
Ta về với chốn phồn hoa
phố đông đúc thế như là xa xôi
dối gian cả những nụ cười
thì đâu tìm được nhúm người mà que
ta từ bùn đất lấm lem
từ trong rơm rạ đồng chiêm mà về
biết rằng đâu cũng là quê
tự nhiên thèm ngụm nước khe đầu nguồn
nỗi buồn rỗng ruột nỗi buồn
ở quê giờ chắc chuồn chuồn đương ra
áo sông dệt tím hoa cà
bước chân ngấn giọt phù sa mỡ màu
mé rừng gửi lại núm nhau
thời gian như một chuyến tàu đi xa
bây giờ sống giữa phồn hoa
ta như viên sỏi bị va đập nhiều
trái tim vỡ vạc bao điều
người chen chúc phố vẫn nghèo tri âm
trong mơ hoá mạch nước ngầm
ngược về rung nhịp bổng trầm ngân vang
giữa miền nắng dội chang chang
với quê ta nguyện đa mang nợ nần
14-01-2024
14-01-2024