Đức Sơn
Trăng và biển
Đưa võng khuya khoắt bờ trắng cát
Yên ắng đêm trăng khó ngủ
Phất phơ mùi dứa dại
sóng chạm bờ dào dạt
Như tình biển dùng dằng
Đêm, vầng trăng lên
Mất ngủ buông dài
Dốc ngược bóng nguyệt trùm bóng tối
Phủ dày vòng vọng phập phồng
Biển mặc nhiên
Và gió cồn cào khát
Cồn cào đêm
Cánh võng vầng trăng mỏng chao như thể
Con còng gió đưa trăng câm nín
Hít thở vòm tươi dậy ngân lên
Biển đậm đặc trăng sà dịu ngọt
Bóng dài qua biển
Khép đầu môi vị chát
Rười rượi lưa thưa cỏ dại
Lồng vào trăng cát chảy rì rào
Lồng ngực như được mở sóng trào
Như chan trăng vào biển sóng
Uống dòng thức gió trào dâng mộng mị
Kiếm tìm xa lắc bờ xa khơi lộng vàng
Da diết và ngây ngô
Vi vu chao lắc
trăng ngà
trăng lên, biển ơi cuồng khơi lấp lánh
Gió vuốt ve bờ con nước
Đêm mặc nhiên
Trải ánh trăng kiều diễm
Biển Quảng Ngạn ( * ) còn mắc nợ con trăng
Quê hương tha thiết vô ngần.
( * ) Biển Quảng Ngạn, huyện Quảng Điền, tỉnh Thừa Thiên Huế.
Người mẹ A Roàng
Mặt trời đậu đỉnh A Roàng
Rừng thâm u thì thầm cùng chiếc cối xay đá
Thương A Roàng ( * ) ngày đó …
Cồng chiêng mẹ treo góc giữ
Chiến tranh cam go
mẹ giấu tiếng cồng chiêng
Bày ra khung dệt vải zèng
Áo sờn vai, mẹ cho con áo
Áo sờn vai, mong con đi trở về
Vùng cao sương lạnh, nắng gắt
Đá nhọn như chông, rừng lắm vắt
gói tình mẹ kháng chiến
Ấm lòng con nhờ ngô vắt mẹ nuôi
A Roàng
Loang lổ hố bom
Rừng bao la che mắt
dựng đứng tim, núi mây thấp phủ lối
Ngợp tầng xanh nhiệt đới
Nóc nhà người mẹ
Rộn tiếng gà trưa
Rừng già xanh mướt như nước da con sốt rét …
Mẹ dìu con hồi sinh
Tiếng cồng nhủ lời dấu kín
Gian nan vượt dưới bàn tay mẹ
Rung nhịp ca ngàn
Bắt đầu mùa lên nương …
Như cất lời ru “ Ngủ ngoan a kay ơi, ngủ ngoan a kay hỡi ( * * )
Kháng chiến trường kỳ
Vách đá nở nhành hoa phong lan
Thoảng hương và nụ cười dáng mẹ
Rừng tiễn đoàn quân
Thương mẹ hao gầy
Con đường, bóng mẹ lưng đèo
Núi đi mãi miết
Ba lô khoác vai tình yêu nước non
Mẹ dành cho con
Như cột lim, cột sến ngôi nhà
Cắm nhớ, khúc cồng mãi chảy
Ngàn nhánh suối ngọt mùa
Chảy về Hương Giang
Chiều nay con nhớ mẹ
Đất đá âm âm bất tử
Người mẹ A Roàng.
( * ) A Roàng, miền núi vùng cao, thuộc huyện A Lưới, tỉnh Thừa Thiên- Huế
( * * ) “ Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ “, bài thơ được sáng tác khi Nhà Thơ Nguyễn Khoa Điềm đang công tác ở chiến khu miền Tây Thừa Thiên- Huế.
Gọi bầy
Bên góc ruộng vũng trâu đầm
Trơ gốc rạ
Đàn chim sẻ tìm bầu trời phơi cánh đồng
Tìm mùa vui ước muốn
Nhặt thu sau vụ gặt
Bầy chim sẻ nâu
Chúng muốn hong khô bùn
Muốn nhặt hạt rơi
Trước lầy lội mùa qua …
Khó mà biết hết nỗi
Bao gian khó, niềm vui trên từng kẽ ký ức
Giành dật lấy từng hạt rơi, hạt vãi
Niềm mặc sức cánh đồng
Ai biết chìm đắm mùa màng lên ngôi !
Biết sao được mùa lũ ướt cánh chim khó bay về
Tới nỗi nhọc nhằn thu vén
Còn lại sớm tinh mơ
Vai thấm áo bạc màu
Còn lại mắt con chim muốn gom góc bầu trời
in vết chân trâu
Còn lại gốc rạ khô khốc
Ướt long lanh hạt nhỏ
Còn lại mùa sót mùa đi
Như cây lúa sống chung
Bất kể trễ ngày hẹn chín
Trời nước mùa khô ướt cho đập cánh
Ríu ran rải hạt
Gọi bầy.
Đời cát
Mùa lưới chài ra khơi lộng biển
cha bẻ sóng và thuyền buông lưới
tầm ngư dõi luồng tôm cá
Đời cha vượt nông sâu neo tới hướng bình minh ló rạng
biển vẫn cứ quây quàng thấm mặn
mắt người xuyên đêm, thuyền vươn lối sáng
sức vóc đo cùng sải cánh hải âu
Lòng thuyền khẳm mạn chao chạm đi về
buồn vui con nước dập dềnh cát hong
đời người khảm khắc tình yêu biển
Một ngày góc biển con đến bên bờ
bóng cánh buồm chợt đậu
rười rượi bóng cha, cát trải trắng gió khơi xa
con thuyền nhớ thương đời cát mênh mông vắng…
Dựng biển
(Quý tặng anh Đ.B.V, Cựu chiến binh, dũng sĩ đảo Cồn Cỏ thời kì chống Mĩ cứu nước).
Ngày con lên đường nhập ngũ
bầu trời máy bay gầm rú
mẹ lau bớt nước mắt
ba lô con mang mặt trời nóng cháy
Dưới chân mẹ gầy khóm xương rồng
làng nghèo bữa sắn khoai
mái trường xám màu khói bom
bạn của con đứa mất, đứa còn…
Đảo Cồn Cỏ, con cùng đồng đội lội cát
rát cháy bầu trời đánh giặc
bất chấp chất đầy phía trước
mẹ cho con trái tim tình yêu đất nước
dòng máu nhà mình bên bờ cát
mẹ dặn dò trước gió…
Lời mẹ viền xanh thắp bên chiến hào
như vành nón nghiêng che
Ngày ngày lo toan mẹ nương làng cấy xới
khi đất nước gian lao tiếng mẹ rất gần
nhớ bữa độn sắn, độn khoai
mẹ gọi con về ăn cơm!
Chúng con giữ đảo dựng biển
mong ngày hòa bình
bầu trời da diết quá
Con muốn làm bầu trời nhỏ bên mẹ
soi vào lòng biển quê hương.
Đ.S